Tề Hiên vừa nghe tin Ngãi Giai Giai chạy loạn ở bệnh viện thì chạy đến, khi anh đuổi tới thì bà Lâm và ông Lâm vẫn chưa tìm được Ngãi Giai Giai, Tề Hiên tức thì phẫn nộ, một quyền đánh lên trên tường, làm thạch cao trên vách tường rớt xuống một ít, sau khi đánh xong thì rống to.
"Mấy ngừơi làm việc thế nào vậy, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, vì sao nhiều lần làm cho cô ấy gặp chuyện không may như thế?"
"Thiếu chủ, chúng tôi ——" Bà Lâm chột dạ muốn nói nhận sai, nhưng mà còn chưa nói đã bị chặt đứt.
"Đủ rồi, nói cũng vô dụng tôi không muốn nghe, mau tìm người đi, Chính Phong Chính Khí, các cậu đến bên kia tìm." Tề Hiên ra lệnh cho hai người đi theo phía sau anh.
"Dạ, thiếu chủ." Chính Phong Chính Khí nghe lệnh, lập tức đi tìm người.
Bà Lâm ông Lâm không cần chờ Tề Hiên hạ mệnh lệnh, tự mình hướng bên kia đi tìm, Tề Hiên một thân một mình đi lại bên kia tìm.
Sau khi những người này đi, thì trong bệnh viện nhiều người thở dài một hơi, hướng phòng bệnh của mình trở về.
Tề Hiên đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy Tề Triển từ bên trong đi tới, vì thế dừng bước lại, mặt không biểu tình nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén xen lẫn chút tức giận, nhưng mà lại bị anh che dấu rất khá, người khác căn bản nhìn không ra.
Tề Triển nhìn thấy Tề Hiên thì vô cùng bối rối, nhưng mà ông ta cực lực ngăn chặn khủng hoảng trong lòng, mỉm cười với anh, làm bộ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/1252103/chuong-33.html