Bắt được mạch cảm xúc Quý Dư càng khóc càng to, vừa khóc vừa mắng.
“Tên khốn nhà anh, bị xe tông hỏng đầu thì thôi đi, tỉnh lại quên luôn tôi, tôi cũng chấp nhận. Vậy mà bây giờ anh còn đi lẽo đẽo theo chọc tức tôi, khiến tôi ghê tởm…anh là đồ không có lương tâm…”
“…”
Trên mặt Trình Thiên Vũ lộ rõ vẻ lúng túng, cô nói không sai. Nếu nghĩ kĩ lại thì anh cũng có phần hơi quá đáng, dù sao thì cô cũng đang mang thai.
“Đừng khóc nữa”
Ngừng một lúc lại hắng giọng nói thêm.
“Cô muốn thế nào mới nín”
Quý Dư chính là chờ câu nói này.
“Từ ngày mai anh nấu cơm đi”
Trình Thiên Vũ thở phào, thấy cô lớn giọng khóc lóc tưởng chuyện gì to tát, việc này cô không nói thì anh cũng sẽ làm.
Liếc xuống bụng Quý Dư, nể tình cô mang thai cục cưng cho anh.
“Được”
Quả nhiên tiếng khóc ngưng bặt, Trình Thiên Vũ rất muốn vỗ tay khen ngợi tài năng diễn xuất của cô.
“Cô không nói thì tôi cũng định ngày mai sẽ làm”
“…”
Cô uổng công khóc lóc rồi thì phải!
Quý Dư hậm hực ra lệnh.
“Lái xe nhanh đi, tôi đói rồi”
Trình Thiên Vũ thong thả lấy ra một túi giấy đưa cho cô.
“Ăn đi”
Bên trong là một hộp sủi cảo còn nóng bốc khói. Quý Dư lấy tay quạt quạt, hương thơm bay khắp xe, thắc mắc hỏi.
“Ở đâu ra vậy”
Từ lúc đến bệnh viện đến giờ anh không rời khỏi cô, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-boi-nho/3483489/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.