Trình Thiên Vũ nhìn chai chai lọ lọ trong phòng tắm nhíu mày, từ phòng tắm đi ra thì lại tiếp tục mở toang tủ quần áo, sắc mặt lạnh lùng quát to.
“Chú Trần”
“Cậu chủ”
Trình Thiên Vũ ra hiệu về phía tủ quần áo.
“Tôi bảo ông vứt hết đi rồi mà”
Chú Trần sợ hãi cúi thấp đầu.
“Nhưng đó là đồ của thiếu phu nhân, cô ấy…”
“Tôi không muốn nhìn thấy, chướng mắt”
Ông nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi nhíu mày.
Tuy rằng cậu chủ không nhớ ra thiếu phu nhân nhưng cũng không cần tỏ vẻ mặt ghét bỏ như vậy chứ.
Ông vừa thu dọn vừa lẩm bẩm, ông không vứt đi mà mang hết tất cả đến phòng dành cho khách.
Dù sao ông cũng rất thích Quý Dư, vứt sạch đồ cá nhân cô thì khác nào đuổi cô đi chứ.
Biết rõ không nên làm trái lệnh của Trình Thiên Vũ nhưng ông không đành lòng làm thế.
Đang dọn dẹp lại nghe tiếng quát tháo dưới phòng khách.
Ông chạy xuống thì lại thấy sắc mặt u ám của Trình Thiên Vũ.
“Biệt thự này từ bao giờ trồng mấy thứ quỷ quái kia vậy, cho ông ba ngày, dọn dẹp hết cho tôi”
“Nhưng mà…” đó đều là bảo bối của thiếu phu nhân đó.
Chưa nói xong đã bị Trình Thiên Vũ quát vào mặt.
“Lời tôi nói chú không nghe nữa sao?”
Chú Trần không còn cách nào khác, vội gật đầu rồi sai người đi làm.
Dù sao Trình Thiên Vũ cũng là chủ nhân của cái nhà này. Lúc Quý Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-boi-nho/3471758/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.