Buổi sáng vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt anh tuấn, sườn mặt góc cạnh. Cô đưa tay sờ nhẹ, từ đôi mắt sắt bén đến sống mũi cao thẳng bờ môi mỏng. Người ta thường nói môi mỏng bạc tình, anh có như thế không???
“Anh cứ giả vờ, tiếp tục giả vờ đi”
“Vợ, em đói hả”
“Sao không giả vờ ngủ nữa”
“Chẳng phải đang đợi em ăn anh sao”
“Còn lâu em mới thèm ăn anh”
“Nhưng anh đói rồi, muốn ăn em”
“Cầm thú”
Trình Thiên Vũ kéo cô vào lòng, gương mặt vùi xuống cổ cô hít một hơi, hương thơm dễ chịu bay vào mũi khiến anh thoải mái thở dài.
“Suốt ngày ngửi ngửi, anh là cún à”
“Người em thơm”
“Thuốc em nghiên cứu đấy, thơm từ trong ra ngoài”
“Sao em không làm điều chế mùi hương”
Quý Dư nghe tới đây thì cụp mắt xuống, ôm chặt lấy anh, vùi đầu sâu vào ngực anh.
Nhận thấy cảm xúc của cô không đúng anh nhẹ nhàng dỗ dành.
“Vợ, em sao thế”
“Mẹ em mất cũng vì làm nghề đó, có mấy ai biết được rằng bà một bậc thầy điều chế hương nổi tiếng. Lại chết bởi vì mùi hương của đối thủ gây ra”
“Em cũng được thừa hưởng năng khiếu từ mẹ, nhưng trước khi ba mất đã từng bắt em hứa sẽ không trở thành điều chế hương. Ba trả thù cho mẹ xong thì cũng mất”
Cô hơi ngập ngừng.
“Nên em chỉ tập tành nghiên cứu những thứ phục vụ cho cá nhân hàng ngày thôi”
Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-boi-nho/3454548/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.