Buổi tối tan ca, Quý Dư đang đi lang thang ở trung tâm mua sắm. Cô nghỉ lại những chuyện xảy ra gần đây thấy hơi hốt hoảng. Cô chỉ mới về nước chưa được hai tháng mà đã trao thân cho người ta rồi, ba nuôi mà biết chắc nhốt luôn cô lại. Lúc này có người gọi đến thấy màn hình hiển thị “Daddy” cô chán chườn thở dài, Vừa nghĩ đã đến ngay.
Ở một nhà hàng cao cấp.
“Daddy”
“Anh trai”
Cô bước tới cười ngọt ngào mở miệng gọi. Hai người đàn ông, một người tóc hoa râm nghiêm nghị. Một người 30 tuổi đẹp trai, trưởng thành. Thấy cô tới Lâm Vận đẩy gọng kính cười hiền từ.
“Con gái, đến đây”
Ông kéo tay cô, xoay một vòng, ngón tay cong lại gõ trán cô.
“Không biết đường về thăm ta sao”
Cô kéo ghế ngồi xuống hơi chột dạ
“Chẳng phải do con bận sao”
“Bé con, em còn cớ nào khác hay hơn không?. Em còn bận hơn người làm bác sĩ như anh sao?”
Lâm Hạo bày tỏ thái độ biết như thế mà, xoa
đầu cô. Quý Dư biểu môi kéo cái móng vuốt đang làm loạn trên đầu mình xuống.
“Daddy tìm con có việc gì, là do daddy nhớ con sao”
Lâm Vận nhìn đứa con gái ông hết lòng thuơng yêu, ngã người ra sau ghế cười trầm thấp.
“Con bé này, chỉ biết làm ta vui vẻ. Không như thằng nhóc này suốt ngày chọc tức ta”
Lâm Hạo nghe ông nói vậy thì biểu môi bán đứng ông già nhà mình.
“Ba tới bắt em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-boi-nho/3454542/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.