“Vâng, bà ngoại, cháu đã đến nơi rồi ạ…” “Mẹ vừa mới gọi điện, nói Tiểu Du sẽ đến sân bay đón cháu. Chắc con bé đang đợi ở bên ngoài… Dạ, cháu biết rồi, ông bà cũng đừng quá quan tâm đến cháu mà quên mất bản thân, sức khỏe của cháu trước nay vẫn rất tốt mà… Vậy, cháu cúp máy đây ạ, ông bà nghỉ ngơi đi, đã hơn mười giờ tối rồi… Cháu biết rồi, chẳng lẽ ông bà còn nghi ngờ về đứa cháu giỏi giang này sao… Dạ, dạ…” Bạch Cẩm Vy thở phào một hơi rồi cúp máy, may mà cô nhanh mồm nhanh miệng, nếu không e rằng đến tận một tiếng đồng hồ sau bà ngoại cũng chưa ngớt dặn dò đâu. Ông bà ngoại quá thương cô, tuy rằng cô rất cảm kích họ, nhưng nếu như phải nghe những lời căn dặn có nội dung lặp đi lặp lại trong một thời gian dài, cô…thật sự không đỡ nổi. Nhét điện thoại vào túi áo khoác, Bạch Cẩm Vy tiếp tục kéo vali ra ngoài. Xung quanh cổng chờ có khá nhiều người đang tụ tập, Bạch Cẩm Vy đảo mắt một chút, cuối cùng cũng phát hiện Bạch Cẩm Du đang đứng ở phía bên phải, trên tay là một tấm bảng lớn đề hàng chữ đỏ chót: “Chào mừng chị trở về, Bạch Cẩm Vy.” Hai chữ “trở về” làm Bạch Cẩm Vy cảm thấy vô cùng hoài niệm. Đúng vậy, đã mười hai năm trôi qua, cuối cùng cô cũng đã có thể một lần nữa đặt chân lên mảnh đất quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn này. Tuy nhiên, cô đã không còn là Bạch Cẩm Vy ngu xuẩn ngốc nghếch của kiếp trước nữa. Kiếp này, cô muốn một lần nữa trở lại đỉnh vinh quang kia, thù mới hận cũ, cô sẽ thanh toán hết tất cả. Những kẻ khốn kiếp đã từng giẫm đạp lên cô, từng kẻ, từng kẻ một, cô sẽ để chúng biết thế nào là sống không bằng chết! Bạch Cẩm Du kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Vy đang bước đến trước mặt mình, cổ họng như nghẹn lại, không thể nói được tiếng nào. Từ lúc Bạch Cẩm Vy đi ra, cô ta đã nổi lên sự ghen tỵ cực độ rồi. Bởi vì Bạch Cẩm Vy quá mức xinh đẹp, quá mức rạng rỡ, đầy hơi thở trưởng thành, so với một con nhóc mới mười hai tuổi còn chưa phát dục đầy đủ như cô ta thì đúng là một trời một vực. Thậm chí, cô ta còn có suy nghĩ muốn lao lên rạch nát khuôn mặt mĩ miều kia để khỏi chướng mắt, nhưng…cô ta lại không ngờ rằng…người mà cô ta đang ghen tỵ tới phát điên kia lại chính là người chị cùng cha khác mẹ mà mình đang đợi-Bạch Cẩm Vy. “Em là Tiểu Du?” Giọng nói du dương như tiếng đàn hạc từ trên trời cao vọng xuống khiến Bạch Cẩm Vy lập tức bị mê hoặc. Đây, đây thật sự là thanh âm hay nhất mà cô ta từng nghe, hay đến mức cô ta hận không thể chiếm lấy làm của riêng ngay tức khắc! “Tiểu Du?” Nhận ra mình vừa luống cuống, Bạch Cẩm Du lập tức cố gắng lấy lại bình tĩnh, tuy trong lòng nổi lên sự ghen ghét cực độ, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn giữ bộ dạng một cô em gái đáng yêu ngoan ngoãn, ấp úng đáp: “Vâng, em chính là Bạch Cẩm Du đây ạ, chị là chị Cẩm Vy đúng không? Em xin lỗi, vì chị thật sự quá đẹp nên…” “Ha ha, em đừng nói thế, chị làm gì đến mức đó chứ, còn không bằng một góc của em đâu. Đúng rồi, em chờ lâu chưa?” Bạch Cẩm Vy nén lại sự hận thù sâu sắc trong lòng, vô cùng tự nhiên hoàn thành vai diễn chị gái hiền hòa, so với Bạch Cẩm Du còn giống thật hơn trăm lần. Bạch Cẩm Du được Bạch Cẩm Vy khen, không những không vui mà còn cắn răng tức giận. Trước đây, khi chưa gặp phải Bạch Cẩm Vy, đúng là cô ta rất tự tin về ngoại hình của mình. Cô ta được di truyền khá nhiều vẻ bề ngoài của Tạ Mân, vì thế từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu, nay tuy chỉ mới mười hai những cũng đã là một tiểu mỹ nữ vừa tươi ngọt vừa thanh thuần như sương sớm. Nhờ hình tượng này, cô ta được không ít tạp chí thiếu niên mời làm người mẫu, cũng xem như rất nổi tiếng trong thành phố A này. Nhưng, khi Bạch Cẩm Vy xuất hiện, Bạch Cẩm Du mới phát hiện mình yếu kém đến mức nào. Nếu nói cô ta là hoa cúc dại trong sáng thì Bạch Cẩm Vy chính là hoa hồng kiều diễm vô ngần. Nếu nói cô ta yếu ớt như thủy tinh thì Bạch Cẩm Vy chính là ánh mặt trời mạnh mẽ tràn ngập ánh hào quang. Đứng cạnh Bạch Cẩm Vy, Bạch Cẩm Du thật sự là vô cùng nhạt nhẽo, một chút nổi bật cũng không có. Vì thế, lời khen của Bạch Cẩm Vy đối với Bạch Cẩm Du chính là một sự châm chọc vô cùng lớn. Cô ta chỉ hận không thể hủy diệt ngay sự xinh đẹp của Bạch Cẩm Vy, giống như hoàng hậu độc ác muốn giết chết nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích. Đương nhiên, nghĩ là nghĩ, nhưng cô ta vẫn chưa có gan lớn đến mức để làm vậy. “Chị nói đùa rồi, em làm sao có thể xinh đẹp bằng chị chứ. Chị nhìn xung quanh xem, ai cũng đang nhìn chị đó, em không hề nói dối đâu.” Bạch Cẩm Vy không cần nhìn cũng biết có bao nhiêu tầm mắt đang đổ về phía mình. Kiếp trước cô vốn đã rất xinh đẹp rồi, nhưng không hiểu sao kiếp này lại càng đẹp hơn, đương nhiên không thể không lôi kéo sự chú ý. Hơn nữa, cô mặc quần áo cũng rất nổi bật, áo khoác dài màu đỏ tươi, phối hợp với áo len xám cổ chữ V ôm sát tôn lên vòng một đẫy đà, bên dưới là quần jean lưng cao làm cặp chân càng thêm thon dài quyến rũ, cuối cùng là chiếc vali của Hermes vừa đắc đỏ vừa thiết kế độc đáo. Đừng nói là đàn ông, đến phụ nữ cũng không thể chống lại sự mê hoặc của cô. “Thật khéo miệng. Thôi cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi, đừng để ba mẹ phải đợi lâu.” Bạch Cẩm Du nghe vậy thì không khỏi cười lạnh trong lòng. Ba mẹ? Hừ, ba mẹ của ai? Đợi cô đến đó rồi, để xem còn có thể nhận xằng nữa không? “Xe đã đợi sẵn bên ngoài rồi. Chúng ta vừa ra là sẽ thấy ngay, chị đi theo em.” Bạch Cẩm Vy nhìn Bạch Cẩm Du đi phía trước, không khỏi cười giễu bản thân kiếp trước có mắt như mù. Sự dối trá rõ rành rành như thế, cớ sao suốt ba mươi năm cô lại không nhận ra chứ? Ha ha, thật nực cười, đúng là nực cười mà. Bạch Cẩm Vy, xem ra kiếp trước mày bị chết là đáng lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]