Anh không yêu cô, trước giờ chưa từng yêu cô, thế nhưng anh lại ép buộc cô phải kết hôn cùng anh. Bao nhiêu tủi nhục anh mang đến khiến cô đau lòng, nhưng cô yêu anh, hết lần này đến lần khác đều chấp nhận cam chịu. Đối với anh, cô cũng chỉ giống như những người đàn bà đã qua đêm với hắn, chỉ cần tiền, đuổi liền cút. Nhưng cô không phải hạng người rẻ mạt như thế. Cô cũng có trái tim mà, anh có hiểu hay không?
Anh yêu cô ấy, anh nghĩ cô ấy là do cô hại. Anh chưa từng một lần tin tưởng cô. Ha ha, thật nực cười. Tình cảm cô dành cho anh chẳng hề đáng giá lấy một xu, vậy thì vì cớ gì cô còn ở lại nơi này? Trái tim cô đau, đau lắm, giống như bị ai đó xát muối, thật mạnh, thật mạnh, ép buộc cô phải hạ xuống bức tường kiên cố mà cô cố gắng tạo dựng. Nếu như ở lại chỉ để nhận thêm đau đớn và nhục nhã, vậy cô có lẽ đành phải buông tay thôi. Anh không thuộc về cô! Cố chấp ép buộc anh ở bên mình, người tổn thương sau cùng cũng chỉ có cô. Nhưng phải làm sao đây? Khi cô cố gắng xóa bỏ bóng hình của anh ra khỏi kí ức, anh lại xuất hiện, một lần nữa khiến cho trái tim cô loạn nhịp.