Ở trong xe, Nhạc Ninh xem điện thoại thì đột nhiên nhớ tới gì đó. Cậu buông điện thoại xuống, hơi nghiêng người sang người bên cạnh:
Sao em không thấy anh Trình Xuyên nữa vậy?Em không cần để ý đâu, người đó đến nơi thuộc về mình rồiGiọng nói ấy thật lạnh lùng khi nói ra lời đấy, cậu cũng chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu mà tiếp tục xem điện thoại của mình. Đến trước nhà hàng Victo, Nhạc Ninh xem thời gian rồi lại suy nghĩ:
- Hay là những ngày sau cứ để em tự lái xe đi.
Nghe được những lời ấy làm cho Phó Bắc Đình không khỏi khẩn trương:
- Sao vậy? Chú làm gì cho em không vui hả?
Nhạc Ninh cũng bó tay với con người này thật mà. Cậu hôn vào má anh một cái rồi cất lời:
Nhà hàng với tập đoàn của chú ngược đường, sáng nào chú cũng phải lái xe xa như thế sẽ mệt lắm!Không mệt đâu, được ở cạnh em nhiều thêm một chút chú thấy vui hơnNhưng mà em xót cho chồng em lắm! (Cậu cười tươi đưa tay tới véo hai má anh, mũi cạ vào chớp mũi của người đàn ông ấy. Nhìn anh một lúc thì cậu khẽ hôn vào đôi môi ấy:
- Quyết định như vậy đi! Yêu chú! (
Cậu nói rồi liền xuống xe mà vào bên trong nhà hàng, anh nhìn dáng vẻ đáng yêu kia chạy vào trong mà không kìm lòng được mà cười tươi.
Vừa qua giờ nghỉ trưa, Nhạc Ninh đang bàn việc cùng Dịch Hàm thì lại có điện thoại gọi đến. Cậu cảm thấy hơi lạ khi người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605380/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.