Ở trong xe, Nhạc Ninh xem điện thoại thì đột nhiên nhớ tới gì đó. Cậu buông điện thoại xuống, hơi nghiêng người sang người bên cạnh:
Sao em không thấy anh Trình Xuyên nữa vậy?Em không cần để ý đâu, người đó đến nơi thuộc về mình rồiGiọng nói ấy thật lạnh lùng khi nói ra lời đấy, cậu cũng chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu mà tiếp tục xem điện thoại của mình. Đến trước nhà hàng Victo, Nhạc Ninh xem thời gian rồi lại suy nghĩ:
- Hay là những ngày sau cứ để em tự lái xe đi.
Nghe được những lời ấy làm cho Phó Bắc Đình không khỏi khẩn trương:
- Sao vậy? Chú làm gì cho em không vui hả?
Nhạc Ninh cũng bó tay với con người này thật mà. Cậu hôn vào má anh một cái rồi cất lời:
Nhà hàng với tập đoàn của chú ngược đường, sáng nào chú cũng phải lái xe xa như thế sẽ mệt lắm!Không mệt đâu, được ở cạnh em nhiều thêm một chút chú thấy vui hơnNhưng mà em xót cho chồng em lắm! (Cậu cười tươi đưa tay tới véo hai má anh, mũi cạ vào chớp mũi của người đàn ông ấy. Nhìn anh một lúc thì cậu khẽ hôn vào đôi môi ấy:
- Quyết định như vậy đi! Yêu chú! (
Cậu nói rồi liền xuống xe mà vào bên trong nhà hàng, anh nhìn dáng vẻ đáng yêu kia chạy vào trong mà không kìm lòng được mà cười tươi.
Vừa qua giờ nghỉ trưa, Nhạc Ninh đang bàn việc cùng Dịch Hàm thì lại có điện thoại gọi đến. Cậu cảm thấy hơi lạ khi người gọi cho mình lại là Tiêu Phong:
Sao lại đặc biệt gọi cho mình vậy?Gặp mặt nói chuyện chút được không? Mình có vài chuyện muốn nói với cậuNhạc Ninh lật qua lại giấy tờ trên bàn làm việc, suy nghĩ đôi chút thì trả lời:
Vậy cậu gửi vị trí đi, mình đến ngayĐể mình đến đón cậuĐược thôi! Mình đợi cậu trước nhà hàng Victo
- Được thôi! Mình đợi cậu trước nhà hàng Victo
Cậu tắt máy, Dịch Hàm đang đọc tài liệu cũng buông xuống mà ngước lên nhìn chàng trai ấy:
Em muốn trốn việc sao?Gặp bạn chút thôi! Việc cũng không còn nhiềuAi vậy? Anh có biết không?Nhạc Ninh cũng bắt đầu sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cậu mỉm cười đứng lên đẩy ghế vào trong rồi vỗ lên bả vai cúa anh:
Là Lục Tiêu Phong đóEm định ngoại tình với tình đầu sao? (2Cậu nghe thấy lời nói đấy mà đánh lên vai của Dịch Hàm. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn vị đàn anh kia:
- Anh lại ghẹo em. Bọn em giờ chỉ là bạn thôi!
Nhạc Ninh cùng Tiêu Phong đến một quán nước ngoài vườn xanh mát, thoáng đãng, hòa quyện cùng thiên nhiên, mang lại cảm giác thoải mái và yên bình vô cùng. Ngồi vào bàn, nước cũng được đem ra, cậu uống một hớp rồi đặt ly nước xuống bàn:
Có chuyện gì quan trọng lắm sao?Mình lo cho cậu, cậu có đang bị bạo lực gia đình không?Nghe lời Tiêu Phong nói thì cậu cũng phải ngẩn người một lúc. Cậu bật cười rồi nhìn người đang ngồi đối diện mình:
Ai nói với cậu vậy? Mình và chú ấy vẫn luôn hạnh phúc mà!Nhóc con nhà cậu đã nói, thằng bé rất lo cho cậu nên đã hỏi ý kiến của mìnhCậu lại uống tiếp một ngụm nước và không khỏi tặc lưỡi vì thằng con trai chỉ giỏi nghĩ linh tinh chắc nhóc ấy bị di truyền tính này từ cậu rồi:
Bánh Bao thấy vết đỏ ở cổ chân mình nên mới tưởng tượng ra thôi!Vậy sao cậu lại có vết đỏ đó?Người con trai ấy đưa người đến gần hơn, điều chỉnh giọng nói nhỏ lại:
- Chuyện tình thú thôi mà!
***
***
Nhạc Ninh hôm nay xong việc sớm nên đã ngồi ở trước nhà hàng để đợi người đàn ông của mình. Vẻ mặt tươi tắn thường ngày giờ chẳng còn đâu, cậu như mang trong mình một nỗi tâm sự nào đó.
Xe vừa dừng lại, Phó Bắc Đình liền bước xuống xe đi đến chỗ cậu đang ngồi thất thần. Anh dần hạ trọng tâm, cụng đầu vào đầu của con người ấy:
Sao lại trầm ngâm vậy?Em suy nghĩ chút chuyện thôi!Chàng trai đưa tay tới ôm lấy Phó Bắc Đình trước mặt, một cái ôm thật chặt. Cậu dường như rất mệt mỏi nhưng người trước mặt này lại chính là năng lượng, là sức sống của cậu, ôm anh giúp cậu thấy dễ chịu hơn.
Có những chuyện thật vô thường nhưng buộc ta phải chấp nhận... (2
*水*
Theo như những gì đã thỏa thuận, Nhạc Ninh hôm nay đã tự lái xe đi làm và đưa nhóc Bánh Bao đến trường. Đến trước cửa lớp thì lại gặp Lục Tiêu Phong, hai con người ấy nhìn nhau, trong ánh mắt đó chứa đựng thật nhiều điều khó nói thành lời.
Cậu cùng người bạn ấy đến ghế đá, nơi lần đầu họ đã nói chuyện ở đó. Họ ngồi cùng nhau và vẫn giữ một bầu không khí im lặng. Nhạc Ninh thở thắt ra một hơi dài:
- Mình quyết định rồi
Chàng trai với gương mặt quyết đoán nhìn sang người bên cạnh kia. Hai người cứ thế mà nói với nhau rất nhiều chuyện nơi góc sân trường, dưới tán cây mát mẻ.
Chỉ mới vào đầu giờ trưa, một thân ảnh mảnh mai với áo thun sọc ngang màu trắng và be phối với một cái quần dài trắng và điểm nhấn ở eo là một cái thắt lưng tối màu cầm theo hộp cơm đi vào sảnh tập đoàn NUT.
Sau nhiều lần bị chặn lại thì giờ đây Nhạc Ninh vô cùng thong thả và tự tin đi thẳng lên văn phòng chủ tịch. Cậu mở cửa đi vào thì liền định vị được vị trí ngài chủ tịch kia mà ngồi vào trong lòng:
- Giao bữa ăn trưa đến đây!
Phó Bắc Đình đang ngồi trên ghế trước máy tính làm việc liền bị một màn này của cậu làm bất ngờ. Anh lập tức giữ lấy eo thon kia, người liền hôn xuống cổ cậu, hôn lên đến tai:
- Vậy giờ ăn luôn ngay tại đây
Cậu bị anh làm cho hoảng mà giật mình, cậu liền muốn nhảy ra khỏi người của chú nhưng đã bị cánh tay kia giữ lại. Nhạc Ninh cười một cách e ngại với chú rồi cầm hộp cơm đưa ra trước:
- Ăn... ăn cơm... Em tự tay làm đó
Dữ Hinh đang ngồi trong phòng cũng hoảng không kém, cậu rón rén đi đến cửa mà vụt chạy ra ngoài nhưng vẫn nhớ đóng cửa lại cẩn thận. Nhạc Ninh nghe tiếng cửa đóng thì mới nhớ ra trong phòng còn có trợ lý. Cậu ngượng đến đỏ cả mặt mà đánh vào người anh:
Trời ơi, xấu hổ chết mất thôi!Dáng vẻ lúc nãy quyến rũ chú đâu rồi?Chàng trai liền phùng má, leo xuống khỏi người anh. Cậu đứng lại một cách nghiêm chỉnh:
- Do chú tưởng tượng, em chưa có suy nghĩ quyến rũ chú. Nếu muốn quyến rũ thì phải...
Cậu vừa nói vừa bước đến gần, đầu gối trấn ở giữa hai chân anh, bàn tay lả lướt trên khuôn ngực săn chắc, khuôn mặt tiến đến vô cùng gần mặt anh rồi lại chuyển sang tai: (1
- Ít nhất là như vậy...
Anh liền muốn giữ lấy eo của cậu thì con người ấy nhanh nhạy tránh sang một bên. Cậu nắm lấy tay anh kéo sang chỗ sofa, đẩy anh ngồi xuống ghế, bản thân lại tỉ mỉ mở hộp cơm bày ra bàn:
- Chú mau ăn đi, đừng có suy nghĩ đen tối nữa
Nhạc Ninh lại đi ra sau bóp vai cho anh một cách chu đáo. Phó Bắc Đình nắm lấy bàn tay đang ở trên vai mình lại:
Hồng Môn Yến sao? Em có gì đó rất kì lạEm thương chồng của mình mà cũng lạ sao? Chú mau ăn đi, đừng có đa nghi như vậy!Người đàn ông nhìn vẻ mặt chân thành kia đôi chút thì cũng bắt đầu ăn, cậu vẫn ở phía sau xoa bóp cho anh một cách nhẹ nhàng. Đến khi ăn gần xong thì cậu lại cúi người xuống đặt cằm lên vai anh:
- Em muốn mời Tiêu Phong và Hiên Hiên đến nhà mình chơi được không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]