Nụ cười trên khuôn mặt ấy thật chẳng hài hòa chút nào, Nhạc Ninh cũng khá bất ngờ khi vị chủ tịch bận rộn của mình lại có mặt ở đây bây giờ:
Sao chú lại đến đây vậy?Chồng đương nhiên là đến mua trà sữa em thích rồiAnh vừa nói còn vừa véo hai má của cậu, tuy đây cũng chỉ là hành động thân mật bình thường nhưng giờ nó kết hợp với biểu cảm trên mặt anh thì thật kì lạ.
Chính Nhạc Ninh cũng chẳng hiểu cảm giác không quen ấy là gì nhưng vẫn cười với anh. Lục Tiêu Phong khi này lại lên tiếng:
Cũng giống năm đó mình hay đến đây để mua trà sữa để dỗ ngọt cậu vậy!Lúc đó mình đã lên kí vì uống nhiều quá!Hai người lại kể về chuyện lúc trước rồi cười với nhau, họ như chìm vào bầu không khí của riêng mình. Phó Bắc Đình ở bên cạnh lại chỉ giống một kẻ qua đường thì bất ngờ lại có một bàn tay nắm lấy tay anh. Đó chính là bàn tay mềm mại của Nhạc Ninh:
Giờ chú ấy chăm mình còn hơn cậu nữa, sợ sau này mình béo ú thì chú ấy sẽ chê mình mất thôi!Làm gì có chứ! Em nhìn từ góc độ nào cũng thấy đáng yêu thôi!Họ cũng chỉ nói đôi lời thì Lục Tiêu Phong cũng bận việc mà rời đi. Nhạc Ninh cũng ngồi vào xe của anh, hai người trong xe thế mà lại chẳng nói lời nào. Cậu tập trung vào điện thoại trong tay từ đầu đến cuối, anh thì tập trung lái xe đưa cậu đến nhà hàng.
Vừa đến nơi chàng trai thật vội vàng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605372/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.