Sau một màn vận động thể xác đầy mệt mỏi, Nhạc Ninh nằm trong vòng tay kia thưởng thức những miếng bánh được đút vào tận miệng. Nếu được thì Phó Bắc Đình thật chẳng muốn để em đụng tay vào bất cứ việc gì. (
Người của anh nên anh thích tự tay chăm sóc.
Em cho chồng được mấy điểm đây?Chú học đâu ra kiểu hỏi mấy điểm này nữa vậy? Nhiều khi em vẫn cứ nghĩ chú xem nhiều phim quá nên bị lậm phim không đóAnh cũng thật bất lực với bạn nhỏ trong lòng mình, tay chẳng ý thức mà đưa lên véo cái má mềm mại kia. Hai người lại cười, cười cho hạnh phúc của họ bây giờ:
Rõ ràng em nhớ năm đó chú ra dáng bá đạo tổng tài lắm mà... sao giờ lại cứ như bé cún con vậy? •Nói em vô tâm thì em lại không nhận. Từ năm đó, từ khoảnh khắc chú nhận ra có tình cảm với em thì cũng đã biết rằng đời này bị em thu phục rồi...Nhạc Ninh đút miếng bánh vào miệng người đàn ông đang nói luyên thuyên kia rồi dùng miệng để ăn đầu còn lại.
Cứ thế mà hai đôi môi đã chạm lấy nhau và ngập tràn hương vị socola mà cậu thích.
Socola này thật ngọt với họ.
- Chúng ta tổ chức đám cưới đi. Chú muốn công bố với cả thế giới em là người thuộc về chú rồi.
Chàng trai xoay người sang ôm lấy thân thể không có một mảnh vải che chắn kia. Đôi mắt cậu cũng trở nên lờ mờ, không muốn mở lên nổi nữa:
- Em thấy chúng ta ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605368/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.