Một người rời đi để lại muôn vàn nhớ thương cho người ở lại.
Cứ thế mà 5 năm đã trôi qua.
Mọi việc đều có sự chuyển biến và thay đổi nhưng dường như chỉ có trái tim chân thành đấy vẫn mãi thủy chung hướng về một phương.
Sau khoảng thời gian dài, cậu nhóc ngây thơ, ngốc nghếch ngày nào giờ lại khoác lên người dáng vẻ trưởng thành với một cái áo sơ mi màu nâu tay dài được xoắn tới khủy tay, phối cùng quần tây trắng và đi trên đôi giày cùng màu.
Nhạc Ninh tay dắt theo một bé trai bụ bẫm quay về nơi mà cậu được sinh ra. Trên khuôn mặt ấy còn đeo một kính râm, cậu giữ tay đứa bé bước ra khỏi sân bay và lên một chiếc xe đã đợi sẵn.
- Em lên xe rồi đang trên đường đến nhà hàng
- Đến nơi thì nghỉ ngơi đừng có vội lao vào công việc
- Anh cũng hiểu em mà, giờ thì em nghỉ ngơi trên xe chút rồi đến nhà hàng xử lý công việc nữa
Đầu dây bên kia chẳng ai khác mà là Dịch Hàm, cầm điện thoại trong tay mà có bao suy nghĩ trong tâm trí. Cho em về nước lần này có thật sự là quyết định đúng không?
Năm đó rời đi, cậu quyết định kể hết mọi chuyện cho cha mình nghe. Ông tuy khá sốc nhưng thay vào đó là sự đau lòng và thương cho đứa con, đứa cháu nhỏ này nhiều hơn.
Ông được nhà họ Dịch chi trả toàn bộ viện phí khám chữa bệnh. Giờ đây đã là một người yêu đời, tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605351/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.