Mặc dù khi được gọi là chồng Phó Bắc Đình vui sướng nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh kéo người con trai kia vào trong xe. Tài xế lái đi, mặt người đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu dãn ra.
Nhạc Ninh liền ngồi sát qua ôm cánh tay anh rồi lả lướt dọc cánh tay xuống nắm lấy bàn tay. Cậu xoa xoa rồi đặt cằm lên vai anh, mũi lại cứ cạ lên gò má ấy:
- Chú sao vậy? Sao lại lạnh nhạt với em?
- Người vừa rồi là ai? Tên gì? Có mối quan hệ gì với em?
Cậu ngồi thẳng lại, tay xoay mặt người đàn ông quay qua. Cậu vậy mà cứ áp sát lại gần khuôn mặt đó:
- Sao chú lại khó chịu vậy? Chú ghen hở?
- Trả lời!
Chàng trai phụng phịu bỏ tay người kia ra, cũng ngồi dựa vào ghế và về nhìn phía trước:
- Đàn anh cấp 3, Dịch Hàm, là anh em thân thiết
- Em nói chuyện với ai vậy hả? Xưng hô mất đâu hết rồi
Hai tay chàng trai bấu chặt lại vào nhau, nước mắt rưng rưng, mũi hít hít, mắt vừa chớp thì lệ đã rơi. Cậu liền vội lau nước mắt:
- Sao... sao... chú nói chuyện như thế thì được còn em thì lại bị... bị... la...
Thấy nhóc con kia khóc anh vội vã quàng tay qua eo và kéo cậu lại gần rồi lại xoa xoa đầu dường như chỉ cần nước mắt kia rơi thì chắc chắn mọi lỗi lầm đều thuộc về anh:
- Chú xin lỗi... đừng khóc nữa nha bé
- Xin... lỗi gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-ba-nho-qua-muc-roi/3605349/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.