Chương trước
Chương sau
Nặc Nặc nghe được Ôn Trường Nghị đang hỏi chuyện, lập tức cúi đầu trốn ra phái sau Đường Đường, không muốn trả lời.
Quý Tiểu Trạc thấy thế, giữ chặt tay cô bé: “Nặc Nặc cậu đừng sợ, tớ sẽ không cho ai làm tổn thương cậu đâu! Bây giờ tớ đưa cậu về nhà nha, đi theo tớ.”
Quý Tiểu Trạc nói xong trực tiếp kéo Ôn Nặc chạy ra ngoài.
Đường Đường thấy thế cũng không ngăn cản hai đưa nhỏ, giờ đây cô cũng không muốn nói chuyện với hai ngươi này, vì thế nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Ôn Trường Nghị không biết tại sao lại ngăn Đường Đường lại, dò hỏi: “Đây là chuyện gì? Tại sao Ôn Nặc nhà tôi lại ở đây? Là mấy người mang nó đến đây à, nhưng sao lại không nói với chúng tôi một tiếng?”
Đường Đường thấy vẻ mặt mù mịt không giống như giả vờ của hắn, trong lòng càng kỳ quái, quay đầu nhìn Lưu Tử Toàn, chỉ thấy cô ta đang cắn chặt môi, khuôn mặt chột dạ và lo âu không thể che giấu, kéo cánh tay của Ôn Trường Nghị: “Trường Nghị chúng ta đi lên thôi, bỗng nhiên em thấy lạnh quá, muốn lên nghỉ ngơi một chút, dù sao Nặc Nặc cũng ở đây, lát nữa chúng ta quay lại tìm con bé.”
Ôn Trường Nghị nắm lấy tay cô ta, “Chờ một chút, anh hỏi xong chuyện này đã.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng Lưu Tử Toàn càng khẩn hơn, lòng bàn tay lo lắng ra mồ hôi, trong lòng vô cùng hối hận hôm nay đã xuống đây phơi nắng.
Thấy biểu hiện của cô ta, bỗng nhiên Đường Đường nhanh trí, chẳng lẽ Lưu Tử Toàn chưa nói chuyện của Ôn Nặc cho Lưu Trường Nghị? Nếu là vậy thì phản ứng lúc này của hắn ta là hợp lý.
Đường Đường càng nghĩ càng thấy có lý, Lưu Tử Toàn không nói chuyện này cho Ôn Trường Nghị là sợ hắn trách mắng sao?
Hiện tại Đường Đường rất ghét Lưu Tử Toàn, cô có thể tốt với bất kì ai, nhưng đối với cô ta thì không. Nếu Lưu Tử Toàn cố ý gặt Ôn Trường Nghị thì cô càng muốn nói ra, con gái mình bị bắt nạt, là một người cha không thể đứng ngoài cuộc được, cũng phải đòi lại công bằng cho con gái mình.
Bởi vậy Đường Đường không đi nữa, quay mặt lại nói với Ôn Trường Nghị: “Doanh trưởng Ôn, chuyện này không phải anh nên hỏi vợ của mình sao? Anh nên hỏi cô ta tại sao lại đánh Nặc Nặc bất tỉnh mà không đưa con bé đi bệnh viện, hỏi cô ta tại sao lúc chúng tôi muốn đưa con bé đi khám thì lại ngăn cản; rồi tại sao cô ta biết mình đánh Nặc Nặc chấn động não, tai trái cũng mất đi thính lực mà còn dẫn mẹ đến uy hiếp chúng tôi? Nếu tôi không đưa Nặc Nặc đến bệnh viện khám thì chẳng lẽ vợ anh đưa à?”
“Chấn động não? Mất đi thính lực?” Ôn Trường Nghị không thể tin được mắt mở to, một lúc sau nhìn Lưu Tử Toàn ở bên cạnh, “Không phải em nói Nặc Nặc ở nhà trẻ sao, con bé đang ở với Duệ Duệ và mẹ mà?”
Sắc mặt Lưu Tử Toàn trắng bệch, móng tay đâm vào lòng bàn tay, biết chuyện này không giấu được nữa, cách tốt nhất bây giờ là chủ động thừa nhận sai lầm, vì thế nắm lấy tay hắn giải thích: “Trường Nghị, anh nghe em nói, em…. Em không có cố ý, trong lúc vô tình em không cẩn thận làm Nặc Nặc bị thương, em cho rằng con bé không có chuyện gì. Sở dĩ gạt anh là sợ anh lo lắng, bây giờ anh đang bị thương, phải nghỉ ngơi thật tốt, em tính chờ anh xuất viện mới nói.”
Ôn Trường Nghị mím môi không nói gì, mặt hắn hơi u ám khó tả.
Lưu Tử Toàn thấy hắn như vậy, trong lòng sợ hãi, nước mắt tuôn ra, “Anh không tim em sao? Tuy rằng em không thích Nặc Nặc, nhưng khoảng thời gian dài như vậy em có làm gì con bé đâu? Nếu em muốn tổn thương nó thì cần gì chờ đến ngày hôm nay? Người khác có thể không tin em chẳng lẽ anh cũng không tin?”
Ôn Trường Nghị giật giật khóe môi, một lúc sau mới hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Thấy hắn hỏi nguyên nhân, Lưu Tử Toàn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn còn hỏi nguyên nhân thì chắc chắn hẵn vẫn tin tưởng cô ta, vì thế nói sự tình hôm đó ra: “Nặc Nặc mang hổ bông về nhà, Duệ Duệ thấy thì muốn chơi, nhưng mà Nặc Nặc không cho, nên Duệ Duệ mới chạy lại cướp, hai đứa nhỏ tranh chấp, Nặc Nặc đẩy Duệ Duệ khóc, em thấy Nặc Nặc làm chị mà lại đánh em mình nên hơi tức giận tát Nặc Nặc một cái, không ngờ con bé đứng không vững đầu đụng vào tường hôn mê bất tỉnh. Thật sự em không cố ý, lúc ấy em cho rằng Nặc Nặc chỉ bị hôn mê thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại, nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế, anh biết tính tình em hơi nóng mà.”
Đường Đường nghe Lưu Tử Toàn giả thích chuyện này nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chỉ nhất thời tức giận nên mới đánh con mình, nhưng đánh một cái mà khiến con bé bị tàn tật luôn sao??
Trong lòng Đường Đường rất tức giận: “Sao cô không biết xấu hổ mà nói chuyện nghe nhẹ nhàng quá vậy? Chỉ đánh Nặc Nặc một cái mà mặt Nặc Nặc sưng đến như vậy hả? Hơn nữa cũng vì bàn tay của cô mà tai trái của con bé hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, tai phải cũng bị ảnh hưởng, sau này sinh hoạt đều phải đeo máy trợ thính, phụ huynh nhà ai mà lại đánh con mình đến tàn tật thế? Cô biết đối với một đứa bé 4 tuổi tàn tật là như thế nào không? Cô có sẵn sàng đánh con mình như vậy không?”
“Cô!” Lưu Tử Toàn tức giận vì Đường Đường xem vào chuyện người khác, nhưng không phản biện được, bởi vì lúc ấy cô ta quả thật không tát một cái, cô ta tát con nhỏ đó rất nhiều bạt tay, đánh xong mới ý thức được mình đang làm gì, chỉ là không kịp nữa rồi, nhưng chuyện này cô ta sẽ không nói ra.
Ôn Trường Nghị nghe Đường Đường nói xong sắc mặt khó coi, hắn ta không ngốc, biết một cái tát bình thường không thể dẫn đến chấn động não và bị điếc được, chắc chắc Tử Toàn đã nói dối.
Tuy rằng hắn không thích Nặc Nặc, nhưng dù sao con bé cũng là cốt nhục của mình, trong lòng vẫn yêu thương con bé, hắn biết Tử Toàn luôn để ý đến sự tồn tại của Nặc Nặc, nhưng chưa bao giờ nghĩ cô ta sẽ động thủ với đứa nhỏ, hơn nữa còn đánh con bé đến tàn tật! Có lẽ cô ta không cố ý, nhưng tuyệt đối không phải là một cái tát đơn giản như vậy.
Đứa bé tàn tật, cả đời con bé phải làm sao bây giờ?
Ôn Trường Nghị hít thật sau, không muốn cãi nhau trước mặt người khác rồi bị chế giễu, nắm chặt tay xoay người rời đi.
Lưu Tử Toàn cũng mặc kệ Đường Đường, vội vàng đuổi theo hắn, có ý đồ muốn giải thích.
Cho đến khi Đường Đường không còn thấy bóng dáng của hai người kia mới xoay người rời đi, mặc kệ bọn họ giải quyết chuyện này như thế nào, trong lòng cô cũng cảm thấy buồn nôn, thật sự không muốn tha thứ cho Lưu Tử Toàn một chút nào.
Lúc Đường Đường chạy về nhà thì thấy đứa hai nhỏ đáng thương không có chìa khóa đang ngồi xổm trước cửa nhà, Nặc Nặc co người lại, mà Quý Tiểu Trạc ở bên cạnh cố gắng mở rộng vòng tay không quá rộng ôm lấy con bé, vỗ về an ủi, khiến cô bé không phải sợ hãi.
Đường Đường thấy cảnh tượng như vậy rất ấm lòng.
Mặc kệ thế nào, Nặc Nặc còn có bọn họ yêu thương mà không phải sao?
Đường Đường đi đến ôm hai đứa vào ngực, hôn mỗi người một cái, “Các con ngoan lắm, trưa nay chúng ta ăn lẩu hải sản được không? Có tôm bự và cua bự mà các con thích nhất đó.”
Quý Tiểu Trạc lập tức chọc gương mặt của Nặc Nặc, lặp lại lần nữa bên tai cô bé: “Nặc Nặc cậu nghe được không, trưa nay chúng ta có tôm bự và cua bự để ăn nha.”
Nặc Nặc nâng đôi mắt hồng hồng lên, khẽ mấp máy môi, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cô của Đường Đường, làm nũng cọ mặt vào cổ cô.
Nặc Nặc rất ít kho làm nũng, xem ra lần này rất đau buồn, Đường Đường đau lòng chết đi được, bế cô gái nhỏ lên đi vào nhà, đồng thời nói lớn bên tai cô bé: “Công chúa nhỏ Nặc Nặc của chúng ta đáng yêu như vậy, mỗi ngày đều phải vui vẻ nha, nếu không vui thì sẽ không xinh đẹp và đáng yêu đâu nè.”
Lúc này cô gái nhỏ ở trong ngực cô mới nhẹ nhàng gật đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Đường lại hôn cô bé lần nữa, “Nặc Nặc, con xem dì và chú đều rất thương con, Tiểu Trạc cũng thương con, cả ông cố cũng vậy, chúng ta ai cũng thương con hết, so với những đứa trẻ khác con hạnh phúc hơn rất nhiều, người khác không thương con cũng không sao, bởi vì đã có chúng ta rồi biết không? Bạn nhỏ không thể tham lam nha.”
Nặc Nặc khựng lại, rồi gật đầu, lần gật đầu này biên độ lớn hơn rất nhiều.
Đường Đường bế con bé đến ghế sô pha, lấy mô hình hàng không Quý Yến mới mua đưa cho Nặc Nặc lắp ráp, “Đây là chú mua cho con, còn chưa kịp tặng đâu đó, bây giờ dì tặng cho con nhé, con có muốn lắp không, lắp xong rồi đưa cho chú xem, chắc chắn chú sẽ khen Nặc Nặc của chúng ta.”
Hai mắt Nặc Nặc sáng lên, vươn tay cầm lấy rất cẩn thận, trên mặt không còn buồn nữa. Cô gái nhỏ chỉ cần có đồ chơi là sẽ quên hết những cảm xúc không tốt lúc nãy, coi như là một ưu điểm đi.
Nặc Nặc quan sát ba phút, rồi đưa mô hình cho Quý Tiểu Trạc, “Anh Tiểu Trạc, gỡ nó đi.”
Quý Tiểu Trạc nghe lời nhận lấy mô hình, rồi lấy công cụ chuyên dụng bắt đầu tháo nó ra. Hai bạn nhỏ phân chia công việc hợp tác với nhau.
Nhìn thấy cảm xúc của bọn nhỏ đã được khôi phục, lúc này Đường Đường mới yên tâm vào phòng bếp nấu cơm.
*
Lúc Đường Đường mang hai đứa nhỏ vào bệnh viện đưa cơm, thì thấy một cảnh tượng như thế này: Ông nội Quý ngồi ở mép giường đọc báo, còn Quý Yến đang nằm ở trên giường gọt táo, giữa hai người tưởng chừng như hai người xa lạ không quen biết nhau, chẳng qua, Quý Yến đang gọt táo không phải cho mình ăn, mà cắt thành từng miếng để lên dĩa, trong khi ông nội Quý đưa tay ra lấy táo ăn.
Hai người một gọt một ăn, nhưng lại hài hòa đến không ngờ.
Đường Đường nhấp miệng cười, dẫn hai đứa nhỏ đi vào, ông nội Quý thấy thấy bọn họ đã tới, mặt banh ra hung hăng trừng ba người, nhưng mà chẳng có ai sợ sắc mặt của ông ấy cả, cười hì hì, bởi vì biết ông ấy chỉ là hổ giấy mà thôi.
Đường Đường mang đồ ăn để lên bàn, Quý Yến vừa phẫu thuật nên phải kiêng hải sản, cho nên Đường Đường chỉ nấu cho ăn một con cá, coi như là ăn hải sản với mọi người đi.
Đường Đường nhặt hết xương cá ra, thấy đã hết rồi mới để vào trong chén, gắp một miếng đầy thịt cá, bưng lên đút cơm cho Quý Yến ăn.
Ông nội Quý nhìn cháu trai mình được Đường Đường hầu hạ như một bệnh nhân thiểu năng không thể chăm sóc bản thân, lần này thật sự chịu không được nữa, rõ ràng lúc nãy nó có thể gọt táo mà, sao cháu dâu vừa đến thì lại yếu đuối như vậy?
Một người lớn tay chân lành lặn vậy mà để cho vợ mình hầu hạ như người giúp việc? Hơn nữa hai đứa nhỏ vẫn còn ở đây, hai người là cha là mẹ cũng không biết chú ý một chút à, trước mặt bọn nhỏ mà còn ân ân ái ái, lỡ như bọn nhỏ học ttheo yêu sớm thì làm sao đây?
Sau này, lúc mới học cấp hai Quý Tiểu Trạc đã nắm tay Nặc Nặc dắt về nhà, quang minh chính đại tuyên bố với mọi người đây là vợ cậu, ông nội Quý tức giận đến nỗi thiếu chút nữa rút thắt lung ra đánh cho Quý Yến một trận, đều là anh và Đường Đường suốt ngày thân mật dạy hư bọn nhỏ!
Tất nhiên đây là chuyện của sau này.
Lúc này, thật sự là ông nội Quý nhịn không được nữa, buông đũa cái “Cạch” xuống, tức giận nhìn Quý Yến, “Tay của cháu bị chặt đứt rồi hay sao mà cần vợ đút cơm cho mình ăn? Đã lớn rồi mà không biết xấu hổ hả? Không biết tự ăn cơm sao?”
Đường Đường bị ông ấy nói làm cho hoảng sợ, tay đang đút cơm không dám nhúc nhích, thấy ông cụ tức giận, sợ hai ông cháu mới làm lành lại cãi nhau, vội vàng run rẩy giải thích: “Ông nội, ông đừng mắt Quý Yến, là cháu không hiểu chuyện một hai đòi đút cho anh ấy.”
Ông nội Quý trầm mặt phất tay, “Cháu đừng nói chuyện, cháu làm sai cũng là do nó không được dạy dỗ tốt, một người lớn như thế này còn để vợ mình nhận lỗi cho hả?”
Đường Đường còn muốn giải thích nhưng lại bị Quý yến kéo tay lại, cầm lấy chén đũa trong tay cô ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, “Cháu xin lỗi, cháu biết sai rồi, sau này sẽ tự mình ăn.”
Thấy Quý Yến bị giáo huấn trên mặt cũng không có không vui, nhìn kỹ thì còn phát hiện trong mắt anh rất vui vẻ, thật ra trong lòng anh rất vui; bởi vì sau nhiều năm ông nội mới mắng anh, chứng minh trong lòng ông đã bắt đầu ‘làm lành’, nếu không phải, thì cho dù có nghẹn chết ông nội cũng sẽ không chịu răn dạy anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Yến thừa nhận sai lầm của mình rất nhanh, căn bản ông nội Quý còn một đống lời muốn nói, nhưng giờ lại nói không ra, chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Quý Yến ở phía dưới trộm xoa tay Đường Đường, nói với cô: “Anh có thể ăn được, em cũng ăn cơm đi, đừng để nguội.”
Đường Đường không yên tâm nhìn anh ăn hai miếng, thấy anh cầm chén rất ổn, cầm đũa cũng không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm ăn cơm, sau này có ông nội ở đây cô không dám đút Quý Yến nữa.
Ông nội thật sự rất nghiêm khắc, rốt cuộc thì cô cũng đã biết tại sao Quý Yến lại nghiêm túc ít cười ít nói như vậy rồi, chắc chắn lời nói và cách làm việc học theo ông ấy.
May mắn tính cách của Quý Tiểu Trạc không giống ba cậu và ông nội, nếu không một nhà ba người thẳng tính không nói chuyện, hơn nữa Nặc Nặc trời sinh không tích nói chuyện, nghĩ thôi cũng thấy dáng sợ.
Tôn Nghị vẫn luôn im lặng ở một bên lúc này nội tâm đã cười như điê, tròng lòng đã cho ông nội Quý hàng nghìn dấu like, phải phê bình Quý Yến như vậy mới chừa, tay chân lành lặn mà còn cần vợ đút cơm, bày trò! Để xem sau này Quý Yến còn dám cho anh ta ăn cẩu lương nữa không! Ha ha ha….
Tôn Nghị thấy trưa nay mình có thể ăn thêm một chén cơm nữa.
Tranh thủ lúc ăn cơm nên Đường Đường nói chuyện Ôn Trường Nghị và Lưu Tử Toàn cho anh nghe, nhăn mũi nói: “Thì ra Ông Trường Nghị vẫn chưa biết chuyện này, Lưu Tử Toàn vẫn luột gạt anh ta, nhưng mà lúc nãy em đã nói ra hết rồi, không để cho cô ta nói dối nữa đâu.”
Hiếm khi Đường Đường mới có suy nghĩ ác độc, nhưng Quý Yến vẫn thấy cô rất đáng yêu.
Đường Đường sờ tai của Nặc Nặc, cố ý nói với âm lượng mà con bé không nghe thấy: “Không biết ba Nặc Nặc có đòi lại công bằng cho con bé không nữa.”
Quý Yến mím môi, nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ hắn có đòi lại công bằng cho con bé không, anh cũng sẽ bắt nhà họ Lưu trả lại sự công bằng cho con bé, thương tích của Nặc Nặc không thể để như vậy được. Chuyện này anh đã nhờ người rồi, sẽ không để nhà họ Lưu thoải mái mà quên đi quá khư như vậy đâu, ít nhất phải bồi thường cho Nặc Nặc.”
Đường Đường cũng không biết anh nhờ người lúc nào, thì ra trong lòng anh vẫn nhớ rõ việc này.
Quý Tiểu Trạc nghe đến đó, đôi mắt không khỏi sáng lên, nhỏ giọng hỏi Quý Yến: “Ba ơi, bồi thường có thể không lấy tiền không ạ, đổi thành ba Nặc Nặc tặng Nặc Nặc cho chúng ta được không? Bọn họ không tốt với Nặc Nặc, chúng ta tốt với bạn ấy.”
Quý Yến dờ đầu Quý Tiểu Trạc, xin lỗi: “Chuyện này tạm thời ba không làm được.”
Quý Tiểu Trạc thất vọng, nhưng giây tiếp theo lập tức tràn ngập tự tin: “Không sao, con sẽ nghĩ cách, một ngày nào đó sẽ biến Nặc Nặc thành người nhà của chúng ta.”
Thằng nhóc này vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn biến Nặc Nặc thành người nhà của mình, nhưng suy nghĩ này rất khó thực hiện. Nhưng mà Quý Yến và Đường Đường cũng không đành lòng đánh vỡ hy vọng của cậu nhóc.
Ông nội Quý nghe cuộc trò chuyện của bà người, càng nghe càng thấy có chuyện không thích hợp, nghi hoặc nói: “Tai của con bé Nặc Nặc không phải trời sinh bị vậy sao?”
Ông biết tai của con bé Nặc Nặc không quá tốt, nhưng lại nghĩ là con bé bị bệnh từ trong bụng mẹ nên cũng không hỏi nhiều, nào biết không phải như vậy, là do người khác làm ra. Nhưng ai có thể động thủ với một cô bé yếu đuối như Nặc Nặc chứ?
Quý Tiểu Trạc thấy ông cố hỏi, cũng không để người khác trả lời, lập tức thở phì phò nói lên căm phân xtrong lòng, “Ông cố nội, ông biết không, cái này là do mẹ kế của Nặc Nặc làm đó, lúc trước còn không cho Nặc Nặc ăn sáng khiến bạn ấy đói bụng, còn không mua cho Nặc Nặc quần áo thích hợp và đồ chơi, cô ấy còn đánh Nặc Nặc, chú bác sĩ nói tai trái của Nặc Nặc sẽ không nghe thấy gì nữa, tai phải chỉ nghe được chút xíu thôi. Đồ xấu xa!”
Ông nội Quý cau mày lại, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Nặc Nặc, cơm cũng ăn không vô, buông ché đũa xuống hỏi Đường Đường: “Đường Đường cháu nói xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tai của con bé thật sự là bị người khác đánh bị thương?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.