[Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm.] Tô Ngọc Cầm nhìn tin nhắn trên màn hình, khóe miệng hơi co rút. Người này cũng tự cho là thân thiết quá rồi đấy.
[Không rảnh!]
[Đi đâu? Rõ ràng Tiểu Trần nói cô không có lịch trình.] Dương Kỳ nhíu mày, hôm nay khi hai người đi chung thang máy anh nhớ trợ lý của cô nói không có.
Tô Ngọc Cầm xem xong tin nhắn liếc xéo về phía Dương Kỳ đang ngồi bên kia, anh như cảm nhận được quay đầu lại cười với cô một cái.
[Đừng nói như thế chúng ta thân thiết như thế, dễ gây hiểu lầm lắm Dương ảnh đế ạ!]
[Chúng ta không thân thiết? Được rồi, cứ chốt như thế! Chúng ta là hàng xóm phải giúp đỡ lẫn nhau.] Anh sẽ không thừa nhận bản thân vì muốn lại gần cô mà mặt dày đâu. Cũng sẽ không thừa nhận dạ dày của anh bị mấy ngày ăn trực ở nhà cô chiều hư.
Hóa ra, từ ngày hôm đó, đôi lúc Dương Kỳ sẽ sang nhà Tô Ngọc Cầm ăn trực, quan hệ của hai người từ đó cũng trở nên thân thiết hơn. Tuy rằng nhiều lần Tô Ngọc Cầm đã từ chối khéo nhưng không đọ được độ mặt dày của người nào đó nên chỉ có thể nhận mệnh.
“Mặt dày, vô sỉ!” Tô Ngọc Cầm nói thầm.
“Ngọc Cầm, đạo diễn Khương nói cảnh của em hôm nay ổn hết rồi. Hiện tại có thể về nghỉ ngơi, chúng ta về thôi.” Quản lý Nhu cười tươi, biểu hiện hôm nay của Ngọc Cầm làm chị rất hài lòng, đồng thời tin tưởng sau bộ phim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-anh-hau-bat-co-vo-nho-ve-nha/2598388/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.