Chương trước
Chương sau
“Đã lâu không gặp, Ngọc Cầm!” Cô gái với mái tóc xoăn dài mỉm cười đưa tay về phía Tô Ngọc Cầm.

Nhìn người trước mặt, Tô Ngọc Cầm không ngờ được mình sẽ gặp lại cô ta nhanh như vậy. Người này chính là Thời Nguyệt - người mà Lâm Thạch cưới ở kiếp trước, cũng chính là kẻ phản bội mà cho dù có đốt thành than cô vẫn nhận ra được.

“Ngọc Cầm?” Đạo diễn thấy Tô Ngọc Cầm mãi không phản ứng liền gọi.

Dương Kỳ cũng quay đầu nhìn lại, anh dường như cảm nhận được cô đang kìm nén cái gì đó vô cùng khó chịu, cơ thể cô run nhẹ. Anh khẽ cau mày, đặt tay lên vai cô, cười nói.

“Đạo diễn người này là ai vậy?”

Câu hỏi của Dương Kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, Tô Ngọc Cầm cũng giật mình tỉnh lại. Cô nắm lấy tay Thời Nguyệt trong chốc lát rồi buông ra.

“Chúng ta có biết nhau sao?”

Theo cô nhớ thời gian này bọn họ chưa từng quen biết nhau, vừa rồi cô chỉ lỡ miệng gọi tên cô ta còn cô ta hình như biết cô. Nhận thức được điều này khiến Tô Ngọc Cầm có chút khó hiểu, đồng thời cô càng tăng cao đề phòng với Thời Nguyệt hơn.

Chẳng lẽ ở kiếp trước có chuyện gì xảy ra mà cô không biết sao?

Thời Nguyệt không đáp lại câu hỏi của Tô Ngọc Cầm, cô ta chỉ cười nhẹ rồi nhìn về phía đạo diễn như thế không nghe được câu hỏi của cô.

“Cô ấy chính là diễn viên sẽ đóng vai thanh mai của Tần Vương - Lương Nguyệt! Bởi vì trước kia có chút trục trặc nên hiện tại mới nhập đoàn. Mọi người chiếu cố chút!”

Đạo diễn vừa dứt lời, Thời Nguyệt đã đi về phía trước một bước.

“Xin chào mọi người, tôi là Thời Nguyệt. Vì làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim nên hôm nay xin phép mời mọi người một bữa. Mong mọi người bỏ qua.”

Sau đó liển ra hiệu cho trợ lý mang đồ lên, mọi người nhìn thái độ chân thành này của Thời Nguyệt vốn trong lòng còn tò mò thân phận của cô ta thì hiện tại cũng không dám hỏi. Người ta nói đúng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, bọn họ sao có thể xấu hổ mà mở miệng.

“Chị Ngọc Cầm của chị!”



Thời Nguyệt cầm hộp cơm đưa cho Tô Ngọc Cầm không biết vô tình hay cố ý liền đứng chen giữa Dương Kỳ và cô. Tô Ngọc Cầm nhìn hộp cơm rồi nhìn Thời Nguyệt sau đó bỗng cười nhẹ một tiếng. Tiếng cười lọt vào tai Thời Nguyệt khiến cô ta cảm thấy rất chói tai nhưng cô ta vẫn không biểu hiện gì.

“Cảm ơn!” Tô Ngọc Cầm nhận lấy rồi cùng Tiểu Trần đi về một góc mà cô hay ngồi.

Dương Kỳ thấy vậy ra hiệu cho trợ lý lấy cơm hộp, bản thân thì nâng bước theo chân Tô Ngọc Cầm để lại Thời Nguyệt ở phía sau dùng ánh mắt tìm tòi nhìn hai người.

Mà Tô Ngọc Cầm sau khi rời đi vẫn nghĩ về Thời Nguyệt, cô nghĩ đau hết cả đầu vẫn không nhớ ra bản thân có từng gặp Thời Nguyệt bao giờ chưa. Vỗ nhẹ đầu, có lẽ thời gian quá lâu cô không nhớ được sao?

“Làm sao vậy, em biết cô ấy?” Dương Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy chai nước cô uống dở, uống một hơi. Tiểu Trần thấy vậy muốn nói gì đó nhưng thấy Tô Ngọc Cầm không phản ứng liền im lặng.

Thật ra không phải Tô Ngọc Cầm không phản ứng mà là Dương Kỳ thường xuyên lấy đồ cô ăn, uống dở ăn nên cô đã hình thành thói quen, cảm thấy không sao cả. Và cô cũng không biết là sự “không sao cả” trong mắt cô chính là sự “có sao cả” trong giới vì Dương Kỳ nổi danh có bệnh sạch sẽ.

“Không có! Chỉ làm cảm thấy rất giống một người bạn nhưng không tài nào nhớ ra nổi. Hoặc là đã nhầm!”

Cô mở hộp cơm ra, có chút kinh ngạc đây là món cơm gà ở Lễ An - quán cơm gà ngon nhất ở An Huy và trùng hợp là cô rất thích ăn món này. Càng kinh ngạc hơn nữa chính là hộp cơm của cô không có rau thơm và dưa leo như các hộp cơm khác.

Nhớ tới hộp cơm này do chính tay Thời Nguyệt đưa cho mình, Tô Ngọc Cầm liền rơi vào trầm tư, rốt cuộc đây thực sự là trùng hợp hay có chủ đích từ trước? Xem ra cô cần tìm hiểu một chút rồi. Đôi lúc biết nhiều cũng không thừa.

Dương Kỳ gật đầu, quay lại nhìn về phía Thời Nguyệt ánh mắt có chút trầm xuống. Cô ta là người của ai mà có thể vào đoàn phim mà thần không biết quỷ không hay. Xem ra đám người kia dạo này chính là ăn no dửng mỡ rồi.

Bộ phim này của anh chính là dùng để tham gia liên hoan phim, tất cả diễn viên đều được anh chọn lựa ngay từ đầu bất kể là chính hay phụ. Sự xuất hiện của Thời Nguyệt một lần nữa nhắc nhở anh cần cho đám người kia một bài học.

“Dương Kỳ?” Tô Ngọc Cầm ghé lại gần Dương Kỳ khẽ gọi.

Hương thơm thoang thoảng phát ra từ cơ thể cô khiến Dương Kỳ ngẩn người một chút, nhìn gương mặt trắng nõn hồng hào có thể thấy được từng sợi tơ mỏng của cô, anh thật muốn hôn một cái. Nhưng nếu anh dám làm vậy nhất định cô sẽ không tha cho anh.

“Hả?”



“Em không ăn cái này, anh ăn đi!” Tô Ngọc Cầm gắp đùi gà nướng vào hộp cơm cho anh sau đó dùng ánh mắt ướt mượt nhìn anh.

Dương Kỳ thấy vậy liền theo tầm mắt cô nhìn xuống, hộp cơm của anh có hai cái cánh gà, thứ mà Tô Ngọc Cầm thích ăn nhất. Anh cười một tiếng rồi gắp cho cô. Sao cô có thể đáng yêu như vậy cơ chứ?

Tiếng cười của anh làm Tô Ngọc Cầm có chút xấu hổ nhưng cô thực sự không thích ăn đùi mà lần nào hai người ăn cơm Dương Kỳ cũng ăn nó nên… cô chỉ gọi là trao đổi thôi, chính là vậy.

“Cấm cười!” Nhưng ánh mắt của trợ lý Vương và Tiểu Trần khiến cô ngại ngùng vì thế liền nhìn anh nói.

“Được không cười, mau ăn đi!”

Đám người ở phim trường đã hoàn toàn quen với hành động của hai người liền không cảm thấy gì nhưng Thời Nguyệt thì lại khác. Cô ta nhân lúc mọi người không để ý liền chụp một bức ảnh, sau đó liền gửi cho ai đó.

Bàn tay cô ta nắm chặt, ánh mắt nhìn Tô Ngọc Cầm như rắn độc. Tô Ngọc Cầm, tôi thực sự xem thường cô, cô đúng là kẻ lẳng lơ. Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô, chờ xem đi.

Trái ngược với sự bình yên của đoàn phim, Hứa Y Y gần như phát điên khi nhìn thấy tin tức về Tô Ngọc Cầm gần như biến mất sau một đêm. Cô ta không tin phía sau Tô Ngọc Cầm không có gì bởi người có thể đóng phim Hạ Tuấn Lâm đầu tư xưa này chưa từng là người đơn giản.

Sau khi tin tức này nổ ra cô ta cũng đã cố gắng nhờ người giúp đỡ nhưng vẫn không thể chen chân vào đoàn phim. Vậy tại sao một người như Tô Ngọc Cầm có thể. Nghĩ đến Hàn Phi Vân ở phim trường rất bảo vệ Tô Ngọc Cầm, Hứa Y Y cau mày. Hàn Phi Vân chính là từng hợp tác với điện ảnh Hạ gia rất nhiều lần chẳng lẽ thực sự là anh ta giới thiệu. Nhớ đến có người từng nói Tô Ngọc Cầm là người tình của Hàn Phi Vân, Hứa Y Y càng thêm tức giận. Tại sao chuyện tốt luôn luôn rơi vào người Tô Ngọc Cầm.

"Tại sao? Tại sao lúc nào cũng là cô ta?" Hứa Y Y gào thét, cô ta khó chịu nhìn Tô Ngọc Cầm trên màn hình sau đó bực bội mà ném mạnh về phía tường.

Quản lý Vu ở một bên cau mày, người phụ nữ này càng ngày càng điên nhưng nghĩ đến cuộc gọi của người bí ẩn ngày hôm qua, quản lý Vu cười bước đến.

"Bớt giận một chút như vậy chiều nay đi gặp ông Đô mới xinh đẹp được!"

Lời quản lý Vu vừa dứt, Hứa Y Y càng tức giận. Tại sao cô ta đã phải đi hầu hạ mấy lão già đó lại chỉ có thể đối lấy mấy thứ không đáng giá còn Tô Ngọc Cầm thì không mất gì.

Càng nghĩ Hứa Y Y càng tức giận, nhớ tới tuần sau bản thân có một event chung với Tô Ngọc Cầm, cô ta liền nảy sinh một ý nghĩ ác độc. Nếu thành công có thể cô ta sẽ thay thế được vị trí của Tô Ngọc Cầm. Ánh mắt của cô ta trầm xuống, giọng điệu trở nên âm u đến đáng sợ.

“Tô Ngọc Cầm, để xem lần này ai có thể cứu được cô?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.