Lời nói của Tô Ngọc Cầm khiến Lâm Thạch đứng hình, còn Dương Kỳ lại có chút vui vẻ trong lòng. Xem ra cô ấy đã mất kiên nhẫn với hai người này rồi, mà một khi cô ấy không còn kiên nhẫn với ai thì người này cho dù có biến thành người khổng lồ xanh, trong mắt cô ấy cũng vô hình.
Lâm Thạch không ngờ được Tô Ngọc Cầm lại dám nói như vậy với mình. Tuy rằng có chút không vui nhưng từ trước tới nay hắn chính là người càng gặp thử thách thì càng sinh ra ham muốn chinh phục. Vì thế, hắng giọng lần nữa, Lâm Thạch mở miệng.
“Ngọc Cầm! Tôi…”
Lời của hắn còn chưa hết, Tô Ngọc Cầm đã khẽ cau mày một cái. Bây giờ cô mới biết hóa ra Lâm Thạch lại nhàm chán như vậy. Hắn ta bày ra dáng vẻ như bố thí cơ hội cho người khác là như thế nào?
“Tai anh có anh có vấn đề sao? Nếu không rõ tôi nhắc lai cho anh rõ, tôi và anh không quen không biết mời gọi tôi là cô Tô.”
Hắn cho rằng ai cũng như Thời Nguyệt, sẵn sàng vi phạm đạo đức của bản thân để làm ra những điều vô cùng xấu xa sao? Tô Ngọc Cầm liếc mắt hai người đang nắm tay nhau ở đối diện, có chút buồn nôn mà rời mắt đi.
“Chị Ngọc Cầm, sao chị lại nói vậy? Lâm Thạch có ý tốt bắt chuyện với hai người, là phúc của cả hai. Vậy mà chị lại đối xử với anh ấy như vậy!” Thời Nguyệt ghét nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng của Tô Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-anh-hau-bat-co-vo-nho-ve-nha/2598323/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.