Giọng nói run rẩy, cơ thể căng cứng cùng gương mặt tái nhợt của anh làm Tô Ngọc Cầm giật mình. Chẳng lẽ anh vì không tìm thấy cô mà trở nên như thế này. Nhưng ngay lập tức, Tô Ngọc Cầm lắc đầu phủ nhận, cô cảm thấy bản thân rất nực cười, giờ phút này còn có suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ lại nếu không biết được đầu đuôi mọi chuyện, cô nhất định sẽ bị bộ dáng hiện tại của anh làm cho cảm động sau đó cho rằng anh thực sự yêu cô.
“Sao thế, có chuyện gì vậy?” Cô vỗ nhẹ vào lưng anh để anh bình tĩnh lại.
“Em đã đi đâu? Tại sao điện thoại lại không liên lạc được? Vì sao không đến chỗ hẹn?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập cùng ánh mắt đỏ bừng của anh làm Tô Ngọc Cầm trong phút chốc xuất hiện ý nghĩ phải chăng cô đã hiểu lầm. Nhưng…
“Ha hả? Anh có gọi điện cho em sao? Nó đâu có đổ chuông, anh đừng…” Đến cuối giọng nói cô tắt ngúm bởi vì hiện tại màn hình điện thoại đã đen ngòm. Thông quan màn hình cô còn thấy được đôi mắt to tròn của mình hơi hơi hồng, may mắn không sưng lên, Tô Ngọc Cầm ôm tâm lý may mắn.
Dưới ánh mắt của Dương Kỳ, cô có chút không biết làm sao đành một lần nữa cười giả lả: “Ha ha lịch hẹn không phải ngày mai sao? Em có nhiều việc như vậy nên mới về nhà ngủ mà, chứ có phải em thất hứa đâu? Dương Kỳ anh bị nhầm lịch đó… đó…”
Nhưng càng nói cô càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-anh-hau-bat-co-vo-nho-ve-nha/2598311/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.