Bầu không khí đột nhiên giảm xuống, nụ cười bên môi Trình Hiểu Nguyệt cứng lại.
Đôi mắt Ninh Chấp Mặc sắc bén lướt nhìn, khí thế của cậu nhóc bảytuổi thật sự khiến người khác sợ hãi. Phòng học đang ồn ào trở nên yêntĩnh lại, các bạn nhỏ cũng chỉ dám nhìn nhau không nói gì.
Tiểu Đạm Đạm nhìn xung quang, thấy những bạn đã nhận chocolate của cô rồi nói cảm ơn, bây giờ họ rất quan tâm hỏi han cô: “Hứa Đạm Đạm, bạnbị thầy Triệu mắng sao?”; “Hứa Đạm Đạm, bạn bị thầy Triệu đánh sao?“.
Tiểu Đạm Đạm chỉ lắc đầu. Hơi hít mũi, lau sạch nước mắt xong, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng. Tiết sau là tiết mỹ thuật, cô bécũng không tập trung vẽ như mọi lần.
Mấy hôm nay trường học đang chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập trường nên học sinh chỉ học buổi sáng.
Đồng hồ chậm rãi di chuyển đến vị trí 12 giờ. Ninh Chấp Mặc vẫn thu dọn ba lô của cả hai, đứng ở bên cạnh chờ.
Tiểu Đạm Đạm chậm rãi chuẩn bị đứng lên thì trước mắt bỗng tối sầm lại.
——
Trần nhà màu trắng, có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, lại còn chiếc giường lạ.
Tiểu Đạm Đạm mở to mắt, hơi dịch mông, khó chịu hừ hừ hai tiếng.
Ôn Tình ôm con gái khá lâu, cả người hơi nhức mỏi, trong đầu vẫn vang vọng lời nói của bác sĩ, “Tâm trạng không ổn định thêm cả chấn động não nhé!“. May mà không bị làm sao!
Bà xoa xoa trán cô nhóc, động tác dịu dàng.
”Có phải con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-72-bien-hoa-ngua-tre-nhanh-tiep-chieu/2447621/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.