Rõ ràng, Tiểu Đạm Đạm bị âm lượng của thầy giáo mà sắc mặt cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên trắng.
Hai bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm, ngực phập phồng lên xuống. Dần dần, hốc mắt cô bé cũng đỏ.
Cô nhóc lại mím môi, cắn chặt lại, cả người nhỏ bé run rẩy không thôi nhưng quật cường không để nước mắt rơi xuống, thâm chí không phát ratiếng động gì.
Toan Toan đã nói, không khóc không quấy mới giỏi nhất...... Mặckệ Toan Toan có ở bên cạnh hay không, phải để bọn họ thấy cô cực kỳgiỏi.
Thầy Triệu im lặng quan sát biểu hiện của cô nhóc, vẫn thắc mắc tại sao cô bé lại bướng bỉnh nhưng vậy.
Sau một lúc lâu, thầy cũng mềm lòng, định nói thêm gì đó. Nhưng lúcnày, cô nhóc lại mở miệng, giọng nói đều đều như thường nhưng tiếng phát ra hơi nghẹn ngào.
”Con lên tiểu học là muốn ở cùng Mặc Mặc. Đi học chăm chỉ nghe giảngcũng vì muốn thi đỗ, thi đỗ cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh Mặc Mặc mà thôi! Dù sao cũng đi cửa sau rồi, con chắc chắn lên cấp hai cũng học chungvới Mặc Mặc vậy thì chăm chú nghe giảng hay không có quan trọng gì chứ?”
Tiểu Đạm Đạm nói nhanh, mang theo sức sống khiến thầy Triệu tức giận: “Em! Em...... Làm cái gì cũng đều vì Mặc Mặc! Vậy tại sao em không chết vì nó đi hả? Đi cửa sau sao? Em mới bao nhiêu tuổi mà biết đi cửasau hả? Lại còn nói không muốn học tốt? Vậy chẳng khác nào là đầu gỗ chỉ biết đọc mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-72-bien-hoa-ngua-tre-nhanh-tiep-chieu/2447619/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.