Lên lớp hai, số lượng học sinh cũng ít hơn lớp một, cho nên mấy bạn nhỏ giúp nhau đeo khăn quàng đỏ.
Ninh Chấp Mặc đứng trước mặt Tiểu Đạm Đạm, cô nhóc đang nhìn chăm chú đôi giày thể thao màu trắng đục kia mà ngẩn người. Ở bên cạnh giầy cóký hiệu của Nike, giống như khuôn mặt cười, cười nhạo cô vừa rồi bị cậugiam vào trong lòng sao?
Thoáng chốc, hai má lại đỏ ửng như máu.
”Giẫm lên chân anh, có đau không?” Rốt cuộc, cô nhóc không nhịn đượcmà hỏi. Cô bé xoắn xuýt chân váy, tránh tầm mắt của Tiểu Chấp Mặc, hơixấu hổ.
Giáo viên đứng trên bục chỉ làm một lần vậy mà Tiểu Chấp Mặc học được rất nhanh, động tác lưu loát thắt khăn cho Tiểu Đạm Đạm. Thỉnh thoảng,ngón tay vô tình chạm phải da cô nhóc, cảm nhận được sự ấm áp đó cũngkhiến cậu loạn nhịp.
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé, cậu hơn cúi đầu, liếc thấy hai má ửng đỏ của cô, khóe miệng đầy ý cười, “Đau!”
”A?” Tiểu Đạm Đạm chỉ hỏi vậy thôi nhưng không ngờ anh lai trả lờinhư vậy, “Thế thì làm sao bây giờ? Liệu bị gãy thì sao? Có cần em đưaanh đi bệnh viện không?”
Giọng nói cô gấp gáp không che giấu sự lo lắng một chút nào. Cậu nhóc đều thấy rõ những điều này. Đôi mắt to tròn đầy lo lắng cho cậu, sángnhư một vũng nước khiến trái tim Tiểu Chấp Mặc run lên.
Nhưng rất nhanh, cậu nhóc đã trở về dáng vẻ như cũ, đàng hoàng trảlời: “Chắc không đến mức bị gãy! Nhưng cũng không cần em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-72-bien-hoa-ngua-tre-nhanh-tiep-chieu/2447615/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.