Nhưng mẫu thân của Tần Yến, lại chỉ là một kỹ nữ nơi lầu xanh, đến c.h.ế.t cũng không thể bước chân vào cửa Tần gia.
Trong kinh thành, bao nhiêu kẻ quyền quý đều thầm mắng hắn là đứa con bẩn thỉu, làm ô uế gia môn Tần gia.
Cũng vì vậy, dù được nhận về, Tần Yến chưa bao giờ được phụ thân yêu thương.
Viện của hắn, hẻo lánh lạnh lẽo. Cửa nhà hắn, ai ai cũng có thể dễ dàng bước vào.
Không một ai để ý đến Tần Yến. Hắn lặng lẽ gặm nhấm oán hận trong bóng tối, cuối cùng trở thành một kẻ điên loạn đầy bệnh hoạn.
Kiếp trước, sau câu nói đó, ta chẳng dám làm mình làm mẩy nữa. Ta im thin thít, khoác áo choàng của hắn, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng hắn.
Hắn siết chặt dây cương, cũng ôm chặt lấy ta. Ta được bao bọc trong hơi ấm của hắn, bên tai là tiếng gió rít và tiếng vó ngựa dồn dập. Tim đập loạn, nhưng cơ thể ta không còn lạnh nữa.
Đời này, hắn lại hỏi ta, có chê hắn bẩn không.
Ta kề môi sát tai hắn, từng chữ từng chữ: “Tần Yến, chàng không bẩn, chàng còn sạch hơn bất cứ ai.
“Người bẩn chính là phụ thân chàng, kẻ đã làm ô uế thân thể mẫu thân chàng, cũng làm vấy bẩn cuộc đời chàng.”
"Những kẻ dơ bẩn chính là lũ ngu ngốc chỉ biết luồn cúi kẻ quyền quý, trí óc của chúng từ lâu đã đầy rẫy bùn nhơ, miệng lưỡi dơ dáy của chúng căn bản không xứng nhắc tới tên của chàng.”
“Tần Yến, Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chang-trai-the-su-tram-luan/3652627/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.