Tần Yến vốn là kẻ cứng đầu, ghét nhất bị người khác lợi dụng.
Kiếp trước, chàng không những không động vào ta, mà còn giúp đỡ ta thoát thân.
Giờ đây nghĩ lại, hóa ra từ năm ấy, Tần Yến đã bắt đầu âm thầm bảo vệ ta rồi.
Lúc đó, ta có hai lựa chọn:
Phá cục diện thoát thân, sau đó sẽ âm thầm dạy dỗ Tô Minh Nhan.
Dù sao chuyện này nếu đồn ra ngoài, sẽ liên lụy đến thanh danh gia tộc.
Hoặc là, tương kế tựu kế, phản kích lại Tô Minh Nhan.
Kiếp trước, ta vì lo nghĩ đến vinh nhục của gia tộc, đã chọn cách đầu tiên.
Kết quả là Tô Minh Nhan càng được đà lấn tới, gây ra thêm nhiều mưu kế ác độc.
Vì thế, kiếp này...
Ta ngẩng đầu mỉm cười với Tần Yến: "Tần công tử, người ta đã bày sẵn cục diện này, chi bằng chúng ta cứ ngồi xuống uống một chén trà đợi xem. Có đôi lúc, những con sâu bọ như thế, tốt nhất nên bóp c.h.ế.t ngay tại chỗ, mới giữ được yên tĩnh."
Nghe vậy, ánh mắt Tần Yến thoáng vẻ dò xét, giọng điệu lười nhác nhưng lại có chút thử thách: "Cô nương không sợ dây dưa với ta, rồi sẽ bị kéo vào bùn sao?"
Ta cầm lấy chén trà trên bàn, khóe môi khẽ nhếch: "Tần công tử, đừng bận tâm, ngài chẳng kéo ta vào bùn được đâu."
Ta từng nghĩ, hắn sẽ khiến ta lún sâu vào vũng bùn.
Nhưng sau này ta mới hiểu, thứ mà hắn dành cho ta chính là vùng đất thanh khiết và dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chang-trai-the-su-tram-luan/3652623/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.