Hạ Hiểu lại bị lạ chỗ, không có cách nào ngủ được. Cô cũng không dám nhúc nhích, sợ đánh thức Khúc Tịnh Dao. Càng nằm càng cảm thấy bí bách, cô ngồi dậy, rón rén mở cửa đi ra ngoài. Tuy là ban đêm nhưng phía dưới sảnh khách sạn vẫn còn rất đông người, bên ngoài lại càng náo nhiệt hơn. Hạ Hiểu muốn tìm một chỗ yên tĩnh, vì vậy đã quyết định đi ra biển. Giờ này ra biển thì cũng có chút nguy hiểm, nhưng mà cô lại muốn ra đó đi dạo cho khuây khỏa. Hạ Hiểu bỏ dép ra, chầm chậm bước trên cát, cảm giác thật thoải mái. Sóng biển từng đợt từng đợt đánh vào bờ rồi lại trôi ra xa. Ban đêm gió biển thổi vào rất lạnh, khiến cô rùng mình mấy cái, hai tay ôm lấy cánh tay xoa xoa. Thế nhưng cô không hề có ý định quay về. Đang đi thì phía sau Hạ Hiểu vang lên giọng nói quen thuộc:
"Hiểu Hiểu."
Hạ Hiểu quay đầu nhìn, hóa ra là Cố Duệ. Cô rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh. Cố Duệ chạy nhanh về phía cô, cởi áo ngoài của mình khoác lên người cô rồi hỏi:
"Sao lại ra đây một mình, không sợ nguy hiểm sao?"
"Tớ... ngủ không được nên... đi dạo một chút. Vậy còn cậu?"
"Có linh cảm."
"Hả?"
Cố Duệ không giải thích câu nói của mình, chỉ cùng cô bước đi. Thật ra bản thân anh cũng không ngủ được, có hơi đói bụng, muốn xuống dưới mua sữa. Lúc mới mua xong quay ra thì thấy một bóng người giống Hạ Hiểu lướt qua. Anh đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-cau-di-den-tuong-lai/2635318/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.