Chương trước
Chương sau
Xuyên Bách ngủ một giấc này đến mơ mơ hồ hồ, khi tỉnh lại toàn bộ đầu óc đều hỗn loạn.
Cậu dụi dụi mắt, đau đớn phía sau lưng nhắc nhở cậu về sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Cậu kêu rên một tiếng, mò điện thoại bên gối, không cần nghĩ, gia hoả Thương Lục quả nhiên đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Nguyên bản điện thoại cậu vốn dĩ không được tốt, bị Thương Lục spam liên tục, trực tiếp chết đứng bay ra phía chân trời.
Cậu căm giận ném điện thoại xuống, thật sự không không nổi gia hoả Thương Lục này!
"Xin chào, cho hỏi bên trong có người không vậy?"
Cửa ký túc xá đột nhiên bị người gõ, thanh âm đối phương rất xa lạ, không giống như bạn học trong lớp, cũng không phải thành viên đoàn hợp xướng.
Xuyên Bách xuống giường, khẽ nhíu mày, mở cửa ra, bên ngoài là một gương mặt xa lạ, hơn nữa ăn mặc có chút hoa hòe loè loẹt.
Phong cách ăn mặc của người nọ.....Trông rất là.....Tinh thần? Bất quá một khuôn mặt lại mi thanh mục tú, thật là đạp hư một khuôn mặt như vậy.
"Xin chào......Cậu là?"
Người nọ cười sang sảng, chen vào cửa mạnh mẽ cầm tay Xuyên Bách.
"Tôi là Lư Khanh Viễn lớp bên cạnh, nghe nói bạn học Xuyên Bách đảm đương mặt mũi đoàn hợp xướng, ngưỡng mộ ngài đã thật lâu, hôm nay tới cửa thăm hỏi một chút!"
"...? Cảm ơn cậu đã thích......Ách, cậu có thể cách tôi ra một chút không?"
Lư Khanh Viễn bùm bùm nói một đống lớn, toàn bộ thân mình đều chen vào trong phòng ký túc xá Xuyên Bách, Xuyên Bách cả người đều không khoẻ, nổi cả da gà.
Người này.....? Thật không thể hiểu được.....Làm như mình quen biết nhau vậy?
"Bạn học Xuyên Bách, tôi......"
"Tiểu Bách, tên này là ai? Không giới thiệu sao?"
Lư Khanh Viễn lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam âm trầm, quay đầu nhìn lại, người nọ đúng là Boss trò chơi -- Thương Lục.
Đúng vậy, Lư Khanh Viễn đúng là người chơi tham gia trò chơi lần này.
Bất quá gã không phải vì tiền thưởng, cũng không có xem nhiệm vụ, mục đích lần này của gã rất rõ ràng, gã muốn công lược NPC trò chơi - Xuyên Bách.
Trò chơi lần này tên là 【 Tiếng hát phòng học 】, Boss Thương Lục nguyên bản là giáo thảo cao trung Tín Đức, thành tích ưu tú, đặc biệt là khi hắn hát, thanh âm phảng phất giống như tiếng trời.
NPC Xuyên Bách là bạn thân nhất của Thương Lục, giá trị nhan sắc ở trong trò chơi không kém Thương Lục, lòng ghen ghét rất nặng, khẩu thị tâm phi, là loại hình shota ngạo kiều gã thích.
*Miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Boss Thương Lục lại bởi vì lòng ghen ghét của Xuyên Bách mà mất đi tính mạng, lúc sau hắn hóa thành lệ quỷ, tìm Xuyên Bách báo thù.
Bất quá khi gã tiến vào trò chơi, chỉ là muốn xem nhiệm vụ công lược một chút, cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, gã tình nguyện bị Boss giải quyết, cũng muốn công lược Xuyên Bách!
Lúc này mắt Thương Lục tràn đầy âm trầm, khuôn mặt ngày thường mang ý cười giờ phút này lại lạnh băng đáng sợ.
Trong lòng Xuyên Bách mạc danh chột dạ, thế nhưng sinh ra vài phần sợ hãi, cậu vội vàng tránh khỏi tay Lư Khanh Viễn.
Kỳ quái, chính mình vì cái gì phải chột dạ.....Dường như là làm một việc gì đó không thể để cho ai biết.....
"A......Cậu ta là....."
"Chào cậu, tôi là Lư Khanh Viễn, lớp bên cạnh, tôi ngưỡng mộ bạn học Xuyên Bách, cho nên hôm nay một mình tới tìm bạn học Xuyên Bách tâm sự!"
Lư Khanh Viễn đánh gãy lời Xuyên Bách, nét mặt hiện lên một mạt cười, duỗi tay muốn bắt tay với Thương Lục.
Dù sao mục đích của gã không phải đánh bại Boss, coi như làm người công lược bình thường vào trò chơi đi?
Huống hồ sau khi Boss trở thành lệ quỷ vẫn luôn nhắm vào Xuyên Bách, muốn đẩy y vào chỗ chết, chính mình công lược Xuyên Bách ở giai đoạn này hẳn không có vấn đề gì lớn.
Thương Lục nhìn cái người ngốc nghếch đứng sững trước mặt, mày nhíu chặt, trên mặt càng đáng sợ.
Người này chạy ra từ chỗ nào, Lư Khanh Viễn lớp bên cạnh? Nghe cũng chưa nghe qua, dựa vào cái gì mà dám tới gần Tiểu Bách như vậy?
Tên này là cái thứ gì?
Vừa rồi gã tựa hồ còn sờ tay Tiểu Bách? Thật là chướng mắt.
Hai người giằng co, Xuyên Bách bị loại không khí khác thường này áp chế, rốt cuộc nhịn không được, chủ động tiến đến bên cạnh Thương Lục: "Cậu đã đến rồi, chúng ta tới nói chuyện đi, cậu gọi là gì nhỉ, Lư....."
"Lư Khanh Viễn."
"Ừm, Lư Khanh Viễn, lần sau gặp lại đi? Tớ cùng Thương Lục có chuyện thương lượng."
Lư Khanh Viễn phất phất tay với Xuyên Bách, da mặt dày nói: "Được, quá mấy ngày gặp lại!"
Quy luật câu dẫn, lần đầu tiên gặp mặt không nên nhiệt tình quá mức, phải biết cách kiềm chế!
Lư Khanh Viễn lại lần nữa nở nụ cười đặc trưng, tựa hồ còn vứt mị nhãn với Xuyên Bách, trong lòng Xuyên Bách ớn lạnh.
Người này......Quá ẻo lả!
Nhìn bóng dáng Lư Khanh Viễn xa dần, cậu thở dài một hơi, người này cũng quá khó chơi!
"Tiểu Bách.....Cậu cùng người kia rất quen biết sao? Tên đó là gì với cậu? Hai người quen biết bao lâu? Vì cái gì gã lại biết cậu ở phòng ký túc xá nào?"
Thương Lục chủ động mở miệng, liên tiếp hỏi mấy vấn đề làm Xuyên Bách có chút ngốc, sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng cậu sinh ra một cỗ lửa giận vô danh.
Thương Lục đây là có thái độ gì! Cư nhiên chất vấn quan hệ cậu cùng Lư Khanh Viễn, làm như cậu làm sai chỗ nào ý.
Nói nữa, liền tính cậu cùng Lư Khanh Viễn nói chuyện thì làm sao, giữa bạn học với nhau khó tránh khỏi sẽ giao lưu, chẳng lẽ cậu chỉ có thể có một người bạn là hắn sao!
"Không phải việc của cậu!"
Trong lòng Xuyên Bách dâng lên một cỗ hờn dỗi, ngồi ghế quay lưng về phía Thương Lục, không nghĩ để ý đến hắn.
Trong con ngươi Thương Lục hiện lên một tia ẩn nhẫn, trên mặt giơ lên một mạt cười lấy lòng: "Tiểu Bách đừng nóng giận được không? Tôi chỉ là cảm thấy người này có mưu đồ gây rối, về sau vẫn nên cách xa một chút."
"Hừ, mưu đồ gây rối? Cũng không biết là ai lúc ấy da mặt còn dày hơn cậu ta."
"Tiểu Bách....."
Thương Lục kéo kéo tay áo cậu, "Tiểu Bách đừng nóng giận, tôi sai rồi."
Xuyên Bách nghe vậy, trong lòng có chút không đành lòng, quay đầu lại nhìn về phía Thương Lục, chỉ thấy biểu tình hắn đáng thương vô cùng, rất không ủy khuất, một khuôn mặt như vậy quả thực làm Xuyên Bách không còn có sức chống cự.
Chậc, thật là dính người.
"Bỏ đi, thật sự là không có biện pháp bắt cậu mà, đêm nay cậu muốn nghỉ ngơi ở chỗ tớ không? Trời đã khuya rồi."
"Tiểu Bách cậu thật tốt!"
Thương Lục lập tức liền mở mode dạng cẩu, như con cún lớn mà cọ cọ cậu, mắt đen tràn đầy vui sướng, vươn tay ôm vòng lấy eo cậu.
Nhưng tư thế này có phải có chút quái quái hay không?
Cậu có chút biệt nữu: "Được rồi a! Hai nam nhân ôm nhau là cái dạng gì, thật là không chịu nổi cậu mà!"
Thương Lục ôm cậu càng chặt, thanh âm ủy khuất: "Ngày hôm qua trái tim đột nhiên đau quá, chỉ là Tiểu Bách lại trực tiếp mặc kệ tôi a...."
"Cho nên lúc ấy cậu đi bệnh viện?"
"Ừm......Ngực đau quá....."
Thương Lục đem cằm gác ở trên vai Xuyên Bách, ở bên tai cậu thấp giọng nỉ non, thanh âm hắn trầm thấp, phun ra hơi thở quanh quẩn ở vành tai Xuyên Bách.
Lỗ tai Xuyên Bách chỉ một thoáng trở nên đỏ bừng, vậu nhịn không được khẽ đẩy Thương Lục một phen: "Tha thứ cho cậu! Thật là!"
Thương Lục không chịu buông tay, vươn một bàn tay ở phần eo Xuyên Bách gãi, chọc đến Xuyên Bách cười đầy mặt đỏ bừng.
"Thương Lục! Cậu đủ rồi a! Ha ha ha ha! Đừng náo loạn!"
Ánh trăng chiếu vào trong phòng ký túc xá, như một dải lụa mỏng, quấn quanh hai người Xuyên Bách cùng Thương Lục.
Bọn họ náo loạn hơn nửa đêm, cuối cùng Xuyên Bách rốt cuộc không chống đỡ được mà ngủ trước.
Thương Lục nhìn Xuyên Bách nhắm mắt ngủ, hầu kết hoạt động lên xuống hai cái, nhẹ nhàng ở trên môi cậu in lại một nụ hôn.
Môi Xuyên Bách có chút hơi lạnh, làm hắn có chút không muốn rời đi.
Hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm cánh môi cậu một chút, chọc đến Xuyên Bách trong lúc ngủ mơ ưm hai tiếng.
Trong mắt Thương Lục lúc này tràn đầy tình yêu điên cuồng, khuôn mặt tuấn mỹ thậm chí bởi vì hưng phấn mà hơi hơi đỏ lên.
Không thể......Hiện tại không thể quá thân cận với Tiểu Bách! Sẽ bị phát hiện.....
Hắn run rẩy lấy điện thoại, không nhịn được mà chụp lại một tấm Xuyên Bách đang ngủ, đem những bức ảnh đặt ở chỗ ngực, phảng phất hắn liền có thể cách Xuyên Bách gần hơn một chút.
A, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bách ngủ, thật đáng yêu thật đáng yêu......
Khi nào Tiểu Bách mới có thể tiếp nhận chính mình a.....
Tên gia hoả hôm nay thật là làm người ta chán ghét, Tiểu Bách cư nhiên nói gã giống chính mình trước kia. Hắn sao có thể giống một tên ghê tởm như vậy, vì có thể tiếp cận Tiểu Bách, hắn thay đổi chính mình từ đầu đến chân a, gia hỏa kia tính cái gì!
A......Bất quá Tiểu Bách khi giận cũng quá đáng yêu...
Trong lúc ngủ mơ Xuyên Bách giờ phút này căn bản không nghĩ đến, anh em tốt nhất của cậu, cư nhiên vẫn luôn yêu thầm chính mình, cậu càng không nghĩ tới, giáo thảo cao trung Tín Đức cư nhiên là tên biến thái cuồng rình trộm.....
******
Ánh trăng chiếu vào trong ngôi trường yên tĩnh, lúc này, giếng cổ ở phụ cận cao trung Tín Đức.
Toàn bộ bốn phía giếng cổ chỉ có tiếng côn trùng kêu, đột nhiên, không biết là ai dẫm vào cỏ khô trên mặt đất, ở trong màn đêm yên tĩnh thập phần đột ngột.
Người nọ dừng lại trước giếng cổ.
Giếng cổ cao trung Tín Đức, cho tới nay đã có 500 năm lịch sử, về Thần Thụ, cũng có một tin đồn đáng sợ.
Đã từng, có một vị học trưởng, bởi vì bị người yêu cự tuyệt, trong sự thống khổ, cư nhiên rơi vào giếng cổ, thời điểm phát hiện thi thể, đã thảm không nỡ nhìn.
Cũng không biết có phải bởi vì do vị học trưởng này chết thảm hay không, giếng cổ nơi rừng cây càng trở nên âm lãnh, bọn học sinh thậm chí cũng không dám tới gần rừng cây.
Nghe nói có học sinh đã từng không sợ chết vào đêm khuya 12 giờ tới gần giếng cổ, kết quả ngày hôm sau phát hiện thi thể đã trương phồng ở trong giếng cổ.
Chỉ thấy người nọ hơi giật mình đứng ở bên giếng, giếng cổ đột nhiên mờ mịt hiện ra một cỗ sương đen, đám sương đen kia thoạt nhìn tựa hồ rất không thích hợp.
Sương đen tiếp tục chui vào trong thân thể người nọ, thẳng đến khi mắt của người nọ phiếm hồng.
Khoé miệng người nọ gợi lên một mạt cười tà, đánh giá thân thể của mình: "Một nửa linh hồn kia......Thật sự giống nhau như đúc năm đó a....."
"Thực nhanh.......Thực nhanh là có thể cùng Tiểu Bách ở bên nhau......"
Trong rừng cây đột nhiên phất lên một trận gió đêm, lá cây rung động phát ra tiếng sàn sạt.
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, mắt đen thâm thúy, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Người này đúng là Thương Lục.
Đột nhiên, thân thể Thương Lục run rẩy một trận, tròng mắt đen bắt đầu di chuyển hỗn loạn.
Hắn dường như bị khống chế, chậm rãi xoay người, đi về ngoài bìa rừng.
Xung quanh giếng cổ phía sau đột nhiên nhấc lên một trận gió, lá rụng bay xuống khắp nơi, bên cạnh giếng cổ, thế nhưng chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Hắn đứng ở bên giếng cổ, mắt đen thâm thúy, thanh âm nghẹn ngào: ".....Một nửa linh hồn kia tựa hồ rất bài xích ta a......"
Bóng người bên giếng đối với bóng dáng Thương Lục hơi hơi mỉm cười, mắt đen tràn đầy tà tứ, khóe miệng tươi cười, đáng sợ mà lại dữ tợn.
Hắn có rất nhiều biện pháp làm một nửa linh hồn này phục tùng hắn.
Chắc cần mấy ngày nữa đi?
Hắn đã gấp không chờ nổi a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.