Ánh nắng mặt trời chói và rực rỡ khiến người loá mắt.
Tiếu Trần hơi lấy tay che mặt trời trước mắt, híp mắt lại.
Đột nhiên, cậu quay lại và nhìn về phía cái bóng của mình, nhìn vào đường viền cái bóng trên mặt đất, trong lòng của Tiếu Trần không giải thích được một cảm giác khác thường.
"Tớ muốn làm cái bóng của cậu." Ai đó đã từng nói điều đó với cậu
Tiếu Trần giật mình, vỗ vỗ huyệt thái dương của mình.
Gần đây số lần cậu nhớ về người kia càng ngày càng nhiều hơn.
Tiếu Trần còn có thể cảm giác được vị trí hình xăm sau lưng còn có chút đau đớn, nhưng những đau này đối với Tiếu Trần mà nói vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được.
Bóng đen chậm rãi trượt lên bắp chân của Tiếu Trần, sau đó chậm rãi kéo dài lên trên, đùi, mông, thẳng lên trên, chui vào trong áo của Tiếu Trần.
Vẻ mặt nó điên cuồng nhìn hình xăm trên lưng Tiếu Trần, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn vết máu còn sót lại, vừa có chút đau lòng, nhưng lại không che giấu được hưng phấn cùng si cuồng bên trong mình.
Của tôi! Đây là của tôi!
Hì hì.
Một chân của Tiếu Trần vừa mới bước vào cửa trường, liền đột nhiên ngẩng đầu, ý thức được có gì đó không đúng.
"Ầm ầm!" Thanh âm vang lên, trên bầu trời hiện lên một tia sấm sét.
Vành tai Tiếu Trần khẽ động, bắt đầu phân biệt thanh âm này.
Không đợi cậu lấy lại tinh thần, màu sắc của bầu trời đã ảm đạm bằng mắt thường, đáng sợ hơn chính là, rõ ràng đường phố vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-boss-manh-nhat-yeu-duong/1650823/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.