Chương trước
Chương sau
Tiếu Trần ngơ ngác, ánh mắt có chút mê ly, sau đó giống như thất thần, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ cây, động tác của cậu vô cùng nhẹ nhàng, có thể nói là vô cùng nhu hòa, giống như đang vuốt ve người mình yêu, trong ánh mắt cũng mang theo thâm tình không nói nên lời.
Cậu dừng một chút, trong đầu như hiện lên thứ gì đó, nhíu nhíu mày.
Mà trong khoảnh khắc lòng bàn tay của cậu chạm vào vỏ cây, cậu dường như có thể cảm giác được một sự thay đổi gì đó rất nhỏ của cây.
Thậm chí còn có một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi lá bay lên, lá thổi từ mặt đất, thổi vào mặt cậu.
Rất vi diệu, giống như có một ngườì nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, không giống như lá, ngược lại giống như một người có linh tính.
Nghĩ tới đây, Tiếu Trần nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy một nắm đất niết ở trong lòng bàn tay, lại làm rớt, cậu ngẩng đầu nhìn tán cây này có chút xuất thần, không biết có phải chú ý tới cái gì hay không, ánh mắt lại bất giác di chuyển xuống, sau đó ánh mắt đặt ở trên bồn hoa phía sau cây này.
Cậu híp híp mắt, đứng dậy, bước chân bắt đầu không khỏi lui về phía sau, thần sắc nghiêm túc quan sát cảnh vật trước mắt.
Góc độ này của cây cối, bồn hoa, còn có một cây ăng-ten ở phía sau tòa nhà giảng dạy ở phía xa như ẩn như hiện...
Rất quen thuộc.
Tiếu Trần chống đầu, nhíu mày.
Trong đầu cậu hiện lên mấy hình ảnh rải rác rải rác như một mảnh vỡ, phong cảnh trước mắt rất giống với cảnh tượng trong đầu, nhưng lại không giống nhau.
Có vẻ như cậu...
Rất lâu về trước đã từng tới nơi này...
Tiếu Trần mím môi, biểu tình có chút ngưng trọng, tay cậu dừng lại, sau đó lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Trong đầu cậu, vừa rồi...
Dường như thoáng lóe lên qua hai người.
Tiếu Trần cắn chặt khớp hàm.
Ký ức trước mười tuổi của cậu toàn bộ không có, cậu căn bản không biết mình đã trải qua cái gì trước đó, nhưng từ khi cậu có trí nhớ, cậu cũng không có sống ở thành phố này! Nếu không phải vì học đại học, cậu phải trở lại đây, căn bản cậu cũng sẽ không đến!
Nhưng sau đó lại nói trở về một lần nữa.
Tiếu Trần rũ mắt.
Cậu lựa chọn nơi này nguyên nhân cũng là bởi vì trong lòng cậu đối với nơi này có một loại cảm giác không nói nên lời, giống như là bị triệu hoán, mới trở về.
Trừ khi...
Trước năm mười tuổi cậu đã sống ở đây!
Tiếu Trần cảm thấy có chút hoang đường, nhưng lại có chút chắc chắn.
Trên thế giới làm thế nào có thể có một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy?!
Nhưng thật vậy, kể từ khi cậu đến thành phố này, trong đầu cậu cứ hiện lên một bộ phận ký ức rải rác ngắn ngủi đã mất.
Cậu...
Và giọng nói của một người...
"Cởi áo ra." Biểu tình của nam sinh thản nhiên, giống như đang nói một chuyện nhỏ đơn giản như đang giỡn.
Cậu bé có chút ngốc, quay đầu lại nhìn hắn, gật gật đầu, ngốc nghếch trả lời, "Ừm ừm ừm."
Cậu bé nghe lời cởi áo của mình, trong quá trình đưa tay cởi quần áo, còn bởi vì mơ mơ màng màng làm rối tung tóc mình, trực tiếp lộ ra chỏm tóc dựng đứng.
Nam sinh nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng không ngăn được nhếch lên, lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, sờ sờ lông tóc trên đầu cậu, vuốt phẳng lại, mang theo vài phần sủng nịch.
Sau đó, hắn quay người nhặt chiếc gối từ trên sô pha của mình, nhẹ giọng nói, "Ôm cái gối này, người dựa vào bàn, quay lưng lại về phía anh, đừng sợ."
Cậu bé rất tin tưởng hắn, hắn nói gì, toàn bộ đều vâng lời làm theo.
Nam sinh gật gật đầu, đeo găng tay và khẩu trang, làm cho người ta nhìn không ra biểu tình, hắn híp híp mắt, từ bên cạnh cầm đèn pin lên, dừng một chút, chiếu theo vị trí xương bả vai của cậu bé.
Nam sinh giống như đang nhìn kỹ một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt nhu hòa, khóe mắt cong cong, từ trên sô pha cầm lấy máy xăm, nhẹ giọng trấn an, "Có thể có một chút đau, sợ không?"
Cậu bé bĩu môi, đầu quay lại, ánh mắt trong suốt, trong ánh mắt là tín nhiệm không chút giữ lại, thanh âm của cậu cũng rất thanh thúy, vô cùng chân thành, "Không sợ."
Cậu bé giống như cảm thấy những lời này không đủ mạnh, lại nghiêng đầu, vội vàng nói thêm, "Em tin tưởng anh."
Tay nam sinh dừng lại, con ngươi màu xám có chút sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì, ba giây đi qua, hắn nhắm mắt lại, lại một lần nữa mở ra, thần sắc nghiêm túc, mang theo vài phần sâu thẳm, "Yên tâm, anh sẽ không làm em đau!"
Anh thề!
Nam sinh hít một hơi thật sâu.
Hình dạng của hình xăm này luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Một con rắn độc quấn quanh một bông hồng xinh đẹp.
Rắn độc phun lưỡi tin, toàn bộ thân hình đều gắn liền trên đoá hoa hồng, con ngươi trong suốt phảng phất bắn ra ánh sáng lạnh lùng, hình dạng rắn lớn hơn hoa hồng rất nhiều, mà trên người hoa hồng cũng đều là gai, rắn giống như không cảm giác được đau đớn, ôm hoa hồng vào lòng, cũng sợ hoa hồng bị lực lượng của mình làm tổn thương, đuôi rắn để trên mặt đất, lấy một loại tư thế kì quái ôm hoa hồng.
Từ khi hắn mơ thấy bức tranh này, hắn sẽ nghĩ đến Tiếu Trần, hắn biết, chỉ có đem bức tranh này lên người bảo bối của hắn, hắn mới có thể có một loại cảm giác an tâm.
Tiếu Trần...
Là bảo bối duy nhất của hắn.
Để một ngày nào đó có thể đặt đồ án này trên người cậu bé, hắn đã tự học vẽ trong một thời gian dài, thậm chí tìm đọc vô số cuốn sách liên quan đến hình xăm.
Lực độ của nam sinh rất nhẹ, nhưng khó tránh khỏi sẽ có vết thương chảy máu, hắn. nhíu nhíu mày, trong ánh mắt có đau lòng không che giấu được.
Nhưng tay hắn không có đình chỉ sáng tác.
Hình xăm rốt cục hoàn thành, trong lòng bàn tay nam sinh đều là mồ hôi dày đặc, hắn thở ra một hơi, nhếch khóe miệng, đem băng gạc che lên hình xăm của cậu bé, giúp cậu khử trùng phần còn lại.
Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào vị trí xương bả vai của cậu bé có một cảm giác thoã mãn nói không nên lời.
Thật tốt, em vẫn còn ở bên cạnh tôi.
Cũng không biết có phải quá trình chờ đợi quá mức nhàm chán hay không, cậu bé đã sớm không biết khi nào đã chợp mắt ôm gối ngủ ngon lành.
Nam sinh thấy thế, khẽ cười ra tiếng, trong tiếng cười tràn đầy sủng nịch.
Hắn đứng dậy, lấy chăn từ trên giường của mình, đặt lên người cậu bé, sau đó cẩn thận ôm cậu bé vào trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng nâng cậu lên bằng tư thế công chúa.
Mỗi bước đi đều rất vững chắc.
Hắn đặt cậu bé trên giường, thành kính nắm lấy hai bàn tay cậu bé trong lòng bàn tay của mình và đặt lên trên trán của mình.
Ngủ ngon, hoa hồng nhỏ của tôi.
Vương Diệp Trạch giống như bắt được bug gì của nhiệm vụ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, trong nội tâm kêu gọi hệ thống, 'Hệ thống, mày nói cho tao biết, cô dâu ác ma có phải ở trong những nhân vật mấu chốt này hay không?'
Các mã số trên đỉnh đầu hắn càng ngày càng nhiều, lúc Vương Diệp Trạch thật sự là không còn kiên nhẫn chờ nữa, hệ thống rốt cuộc mới không nhanh không chậm đưa ra đáp lại, "Đúng vậy."
Vương Diệp Trạch nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
"Vậy nếu tao giết tất cả nhân vật chủ chốt, nhiệm vụ của tao không phải cũng xong sao?"
Hệ thống luôn quan sát nhất cử nhất động của Vương Diệp Trạch lần này lại giống như chết máy thật lâu cũng không nói gì, giống như đang cùng cái gì ở trên nối tiếp tin tức gì đó.
Rốt cuộc, Vương Diệp Trạch có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn, hắn mới nghe được hệ thống trả lời như vậy, "Có thể, chỉ cần ngươi có thể làm được."
Tiếu Trần từ trong hoảng hốt bình tĩnh lại, giống như có thứ gì đó nhanh như chớp chui vào trong đầu.
- Tiếu Trần?! Xa xa truyền đến một trận tiếng kêu lớn.
Tiếu Trần sửng sốt, quay đầu lại, bị cảnh tượng trước mắt làm cho có chút mờ mịt.
Đó là hai người đàn ông thoạt nhìn trông khoảng ba mươi tuổi.
Tiếu Trần lẳng lặng ngốc tại chỗ, không nói gì.
Không ổn.
Nghĩ tới đây, Tiếu Trần không khỏi lui về phía sau một bước, trong ánh mắt tràn đầy đề phòng.
Hai người đàn ông liếc nhau, sau đó hai hướng trái phải đi về phía Tiếu Trần, giống như cố ý ngăn chặn đường lui của cậu.
Tiếu Trần híp mắt lại, có chút đề phòng.
Một người đàn ông trong đó hiển nhiên nhìn ra sự khẩn trương của Tiếu Trần, từ trong túi lấy ra một cái giấy chứng nhận, mở ra, để cho Tiếu Trần nhìn rõ nội dung bên trong.
Là cảnh sát.
Tiếu Trần mở miệng, không nói gì, lông mày hơi nhíu lại.
"Chúng tôi cần sự phối hợp của cậu, hy vọng cậu theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến tiếp nhận điều tra một chút." Giọng điệu của người đàn ông cũng không tính là mệnh lệnh, nhưng giữa các dòng chữ mang theo thái độ không thể cự tuyệt.
Tay Tiếu Trần nắm chặt mặt dây chuyền, nội tâm rất bình tĩnh, biểu tình thản nhiên, bình tĩnh hỏi ngược lại, "Vì sao?"
Một cảnh sát nam trong đó không nghĩ rằng cậu nói chuyện tốt như vậy, cũng không có phản ứng quá mức, nhìn trái phải, kiên nhẫn giải thích, "Về chuyện của Lý Đạt, chúng tôi cần cậu phối hợp với chúng tôi làm một số điều tra."
Tiếu Trần gật đầu, liếc mắt nhìn hai người, đồng ý đi theo yêu cầu của họ.
Nhưng Tiếu Trần biết rõ, sự tình tuyệt đối không có khả năng đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, Tiếu Trần dùng dư quang nhìn thoáng qua hai vị cảnh sát bên cạnh.
Một trong hai người bọn họ tay phải vẫn cắm vào trong túi, Tiếu Trần căn cứ vào hình dạng có thể đoán được cái gì ở đó, hẳn là còng tay không thể nghi ngờ, mà tay kia của hắn cầm bộ đàm, biểu tình ngưng trọng, giống như lúc nào cũng chuẩn bị cái gì đó.
Mà một người khác thần thái cũng thập phần căng thẳng, cố ý ngăn ở bên phải Tiếu Trần, khoảng cách giữa hắn và cậu rất vi diệu cách trong vòng một mét, tựa hồ là đang lo lắng cậu phản kháng.
Nếu thực sự là một câu hỏi đơn giản, điều tra, vậy phản ứng của họ là quá nghiêm túc!
Rất không thích hợp!!
Trừ khi...
Tiếu Trần híp mắt lại.
Chỉ có một khả năng.
Bọn họ coi cậu là nghi phạm giết Lý Đạt.
"Quan hệ của cậu với Lý Đạt thế nào?"
Tiếu Trần bình tĩnh ngồi ở trước bàn thẩm vấn, liếc mắt nhìn toàn bộ bài trí của căn phòng, cùng với vẻ mặt lãnh khốc dò hỏi của cảnh sát trước mặt cậu, bình tĩnh trả lời, "Một bạn học ký túc xá, không thân "
Viên cảnh sát này nhìn ra kinh nghiệm rất thành thạo, hắn liếc mắt nhìn thần thái của Tiếu Trần, trên vở không biết viết cái gì đó, tiếp tục hỏi, "Tối ngày 19 tháng 10 cậu ở đâu? Đã làm gì? Ai có thể làm chứng cho cậu."
Tiếu Trần híp híp mắt, biểu tình xuất hiện hai giây hoảng hốt, giống như đang nhớ lại chuyện ngày đó, cảnh sát nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Tiếu Trần.
"Ngủ, ở trong phòng ngủ, Chu Minh cũng vậy." Tiếu Trần nói ngắn gọn.
Cảnh sát mỉm cười, mắt sáng như một ngọn đuốc, "Phải không? Cậu bị mộng du đúng không?"
Tiếu Trần tay chân dừng lại, hô hấp cũng nghẹn ngào, khuôn mặt vốn không hề gợn sóng xuất hiện nứt nẻ.
Cảnh sát cầm một quyển folder từ bên cạnh bàn, "Tôi nghe nói cậu bệnh sử tự gây thương tích cho mình khi mộng du."
Tiếu Trần không nói gì, hai người nhìn nhau.
Cảnh sát nhìn chằm chằm biểu tình của Tiếu Trần, mặt không chút thay đổi tiếp tục nói, "Cậu không thích Lý Đạt. ”
Tiếu Trần nâng mi, cùng đối diện với ánh mắt thăm dò của cảnh sát.
Cảnh sát đóng folder lại, nói, "Mẹ của cậu bị cha cậu vứt bỏ, và cậu, lại bị mẹ của cậu vứt bỏ."
"Cho nên cho dù cậu không biểu lộ ra, nhưng ở trong lòng cậu, cậu vô cùng chán ghét loại người tùy tiện tiêu hao tình cảm của người khác như Lý Đạt."
Yên tĩnh không tiếng động, cảnh sát nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiếu Trần, giống như hy vọng thu hoạch một ít tin tức hữu dụng từ biểu tình của cậu.
Tiếu Trần không hề rụt rè nhìn hắn.
Đồng thời biểu tình của cảnh sát càng ngày càng nghiêm túc, Tiếu Trần giống như phát hiện ra cái gì đó, sau đó phụt một tiếng, trực tiếp cười ra tiếng.
Khuôn mặt nghiêm túc của cảnh sát trong nháy mắt có chút cứng đờ, không thể không hỏi ngược lại, "Cậu cười cái gì vậy?"
Hai tay Tiếu Trần đặt lên bàn thẩm vấn, hai chân bắt chéo lại với nhau, giống như nghe được trò đùa buồn cười gì đó, "Cảnh sát, " Tiếu Trần mở miệng.
"Bây giờ anh đã biết bệnh sử của tôi, vậy anh nên hiểu rằng tôi là một bệnh nhân tâm thần," Tiếu Trần dừng lại, "Với tư cách là một thẩm vấn viên chuyên nghiệp, anh cũng nên biết rằng đối với bệnh nhân tâm thần, họ sẽ thiếu khả năng nhận dạng và chống lại các chiến lược kiểm soát tinh thần. ”
Tiếu Trần nở nụ cười, "Mà thẩm vấn viên các người trong quá trình thẩm vấn cũng sẽ cố ý gây áp lực vô hình cho người bị xét xử, thậm chí không tiếc dùng 'nghi phạm tội thuyết' trực tiếp bỏ qua đủ loại nghi vấn, dùng chiến thuật tâm lý, ép người bị xét xử thú nhận."
Tiếu Trần híp mắt lại, trong mắt phát ra hàn quang lạnh lùng, "Nhưng bộ chiến thuật này cũng không áp dụng cho bệnh nhân tâm thần, phải không?".
Mồ hôi lạnh của cảnh sát chảy xuống, hầu kết giật giật, thân thể có chút căng thẳng, ngay cả ngón tay cũng không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.
Tiếu Trần dừng một chút, ánh mắt rơi xuống trên người hắn, nhìn từ trên xuống dưới, "Anh, là cảnh sát mới tới đúng không?"
Viên cảnh sát ngẩng đầu lên, đối mặt với cậu.
Tiếu Trần nở nụ cười, "Từ lúc anh tiến vào căn phòng này, gân xanh trên huyệt thái dương của anh vẫn nổi lên, cho dù anh cực lực thả lỏng bản thân cũng khó có thể che giấu thần thái khẩn trương của mình, mà trong quá trình thẩm vấn, ngay cả lúc anh viết chữ tay cũng hơi run rẩy, trong quá trình thẩm vấn tôi chỉ có thể mượn tư liệu lật xem để an ủi tâm tư lo lắng của mình."
Tiếu Trần nghiêng đầu, mang theo vài phần cảm giác áp bách không chút để ý, "Cứ khẩn trương như vậy sao? Cảnh sát!"
"Ầm!" Cánh cửa đột nhiên được mở ra, xuất hiện một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát, tóc ngắn, một bộ dáng sấm rền gió cuộn.
Nam cảnh sát đầu đầy mồ hôi lạnh, nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, yếu ớt mở miệng, "Đội trưởng."
Người phụ nữ nhìn lướt qua Tiếu Trần, khoát khoát tay, để cho nam cảnh sát đi ra ngoài, nam cảnh sát mím môi, không nhịn được quay đầu lại lại nhìn Tiếu Trần một cái, không nói gì, đành phải yên lặng vòng qua người phụ nữ đi ra ngoài.
Người phụ nữ không giống người đàn ông vừa rồi, cô không trực tiếp ngồi lên ghế thẩm vấn, mà là bước nhanh một bước, nắm lấy ghế, không thèm để ý ngồi trước mặt Tiếu Trần, ánh mắt bình thản thẳng tắp đối diện.
Cô mở môi, nhếch khóe miệng, "Như vậy, kế tiếp, tôi sẽ cùng cậu nói chuyện, cậu cảm thấy thế nào?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.