Cách trước kia hơn một tháng, Biên Tự về Lan thần thiên phủ một lần nữa. Lương Dĩ Toàn biểu hiện quá thận trọng, trực giác bảo anh không thể ngồi ở trên xe qua loa mở hộp quà ra, mà là mở trước căn nhà đã lâu không ở này. Căn nhà này đi đến chỗ nào cũng đều có cô, không có cách nào để cho người khác ở. Bật sáng đèn lên, Biên Tự đổi dép lê đi vào, ngồi xuống sofa ở phòng khách. Trên thảm bên chân vẫn là đống quà Lương Dĩ Toàn trả lại hơn hai tháng trước. Anh nhìn lướt qua trên thảm, lạnh nhạt thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp xanh đậm kia, nhẹ nhàng tháo nơ bướm ra. Mở nắp hộp ra, bên trong có một quyển nhật ký với chìa khóa màu đồng ánh vào trong mắt. Biên Tự chậm rãi nhìn quyển nhật ký trông cũ kỹ này, suy tư lấy chìa khóa mở ra. Mở trang bìa ra, nét chữ xinh xắn với quy tắc viết thời gian, thời tiết khiến cho anh liếc mắt một cái là xác nhận đây là cái gì. Trang đầu tiên của quyển nhật ký, Lương Dĩ Toàn viết rằng… “Ngày 18 tháng 2 năm 2015, tết âm lịch, thời tiết âm u. Hôm là ngày cuối cùng của tuổi mười sáu, muốn để cho tôi an tâm chuẩn bị thi vào Bắc Ba, mẹ với bà ngoại cùng tôi tới Thành Bắc đón năm mới. Nhưng mà chuẩn bị lâu như vậy, tôi bỗng nhiên có một câu hỏi: Rốt cuộc là mẹ hi vọng tôi vào Bắc Ba, hay là tôi muốn vào Bắc Ba, là mẹ hi vọng tôi múa ba lê, hay là tôi thích ba lê? Nếu tôi rời khỏi mẹ, từ bỏ ba lê, sẽ biến thành thế nào? Tôi lặng lẽ hỏi bà ngoại: Nếu tôi muốn rời khỏi một người hoặc là từ bỏ một việc gì đó, nhưng lại không biết quyết định này có đúng hay không, không hạ quyết tâm được thì nên làm cái gì bây giờ?” Bà ngoại nói rất đơn giản, khi làm một chuyện gì đó, lúc đau khổ nhiều hơn lúc vui vẻ, vậy thì không nên tiếp tục làm nữa. Tôi liền lấy từ ngày đầu tiên của tuổi mười bảy, dùng quyển nhật ký này ghi lại những đau khổ và vui vẻ của tôi vào, như vậy về sau mỗi lần đưa ra quyết định sẽ không khó khăn như thế.” Biên Tự nhìn từng chữ một, xác nhận được thời gian của trang nhật ký, phát hiện vừa lúc là ngày anh đi qua trường học vũ đạo của Lương Dĩ Toàn vào bốn năm trước, đã xem cô nhảy một điệu, viết lên . Thảo nào Lương Dĩ Toàn lại có ấn tượng sâu sắc với chuyện xảy ra của đêm giao thừa đó. Dừng lại trên trang giấy một lát, Biên Tự vừa muốn lật tiếp, bỗng nhiên chú ý tới bên cạnh quyển nhật ký có một ký hiệu màu óng ánh, giống như chỉ dẫn anh lật tới trang đánh dấu riêng đó. Anh nghĩ nghĩ, lật tới vị trí của tờ note kia… “Ngày 14 tháng 7 năm 2015, thứ ba, thời tiết quang đãng. Hôm nay ở trung tâm vũ đạo có một vị đàn Piano rất nổi tiếng, lúc anh ấy đi vào rạp hát, tôi đã nghe thấy rất nhiều cô gái ở xung quanh đều đang hưng phấn bàn tán, nói anh thật ấy là đẹp trai. Tôi đã quên lúc ấy mình nghĩ cái gì, chỉ nhớ rõ một giây anh ấy đứng ở khoang nhạc nhìn về phía tôi trong góc tối đen kịt, trái tim của tôi giống như đã đập rất nhanh… Tôi nhớ kỹ tên của anh ấy: Biên Tự. Thật là dễ nghe.” Ngón tay cầm cạnh trang giấy của Biên Tự bị kiềm hãm, cực kì chậm rãi trừng mắt nhìn, lật tới tờ note thứ hai… “Ngày 25 tháng 7 năm 2015, thứ bảy, thời tiết quang đãng. Hôm nay là chủ nhật, chúng tôi nhận được thông báo của giáo viên, ngày mai đến sảnh lớn luyện thêm bài. Trước kia mọi người đều oán hận luyện tập vào chủ nhật nhưng lần này đến một câu oán hận cũng không có, bởi vì có người ở trong đoàn bảo ngày mai Biên Tự cũng tới. Dù sao chủ nhật tôi cũng không đi chơi, cũng không sợ thêm bài. Chỉ là lần này hình như có chút vui vẻ hơn trước kia.” Biên Tự không thể tin nổi lắc lắc đầu, nóng lòng chứng thực cái gọi là hình như kia, mở ra tờ note thứ ba… “Ngày 26 tháng 7 năm 2015, chủ nhật, thời tiết âm u. Hôm nay đến trung tâm vũ đạo thêm bài rồi. Tin tức là giả, Biên Tự không tới. Nghe nói anh ấy bộn bề nhiều việc. Vậy được rồi…” Biên Tự một giây càng không ngừng lật tiếp, giống như mau đem trang giấy lật đi lật lại… “Ngày 31 tháng 7 năm 2015, thứ sáu, thời tiết quang đãng. Hôm nay Biên Tự thật sự tới trung tâm vũ đạo, nhưng chỉ chơi một bài với dàn nhạc, không tới chỗ chúng tôi. Trong đoàn múa có rất nhiều người kết bạn kéo nhau đi tới kịch trường xem bọn họ diễn tấu. Tôi vừa mới vào đoàn hơn một tháng, còn không biết kết bạn, không biết đi cùng ai, đứng ở cửa lén liếc mắt một cái. Trong khoang nhạc có hơn mười vị biểu diễn, tôi liếc cái nhìn tới chỗ anh ấy. Lúc anh ấy đánh đàn giống như phát sáng, giống như ánh trăng trên trời.” “Ngày 8 tháng 8 năm 2015, lập thu, thời tiết quang đãng. Hôm nay đoàn múa hợp bài, tôi cuối cùng cũng nghe được Biên Tự diễn tấu cả bài. Anh ấy mới hai mươi tuổi đã ưu tú như vậy, tôi của năm hai mươi tuổi đang ở đâu? Hôm nay nhìn thấy chị thủ tịch nói chuyện với Biên Tự, người ưu tú đứng với người ưu tú thật là cảnh đẹp ý vui. Tôi cũng muốn trở thành thủ tịch, muốn đứng ở trung tâm sân khấu, muốn gần ánh trăng nhất. Về sau lại có buổi biểu diễn như vậy, nói không chừng tôi cũng có thể đứng nói chuyện với Biên Tự. Tuy nhiên khả năng tôi không chỉ có thể nói…” “Ngày 15 tháng 8 năm 2015, thứ bảy, thời tiết âm u trời mưa nhỏ. Hôm nay buổi biểu diễn cực kì thành công. Nhưng buổi diễn kết thúc tất cả mọi người không vui vẻ mấy, vì Biên Tự đã đi rồi. Lúc anh rời khỏi kịch trường, có rất nhiều người trong đoàn múa đến xin anh ký tên, nghe nói còn có người có gan xin số điện thoại. Chỉ là lúc mọi người trở về đều ủ rũ, có thể là không thành công. Tôi không đi xem náo nhiệt. Có thể mua được đĩa nhạc bản giới hạn của Biên Tự cũng rất tốt rồi. Tôi muốn nhảy thật tốt, tranh thủ lần sau có thể đứng cùng sân khấu với anh chứ không còn là một góc của đoàn múa nữa.” Ngón tay giữ gáy sách của Biên Tự hơi hơi dùng lực, móng tay cạy một góc trắng ra. “Ngày 8 tháng 11 năm 2015, lập đông, trời mưa nhỏ. Hôm nay nghe được một tin, Biên Tự đã kết thúc buổi diễn tấu cuối cùng trong con đường âm nhạc của anh ấy, về sau sẽ không biểu diễn công khai nữa. Tôi tìm rất nhiều tin tức cũng không thấy được lý do. Có truyền thông suy đoán, bởi vì anh diễn tấu piano đã lấy được tất cả thành tựu có thể lấy, sau này sẽ ẩn thân về phía sau màn, chuyên chú vào sự nghiệp sáng tác. Tôi không biết nên cao hứng hay là buồn bã. Nhìn hướng đi của anh ấy càng mở rộng, tôi là nên cao hứng. Mà tôi rốt cuộc không có cơ hội đuổi kịp ánh trăng rồi…” “Ngày 24 tháng 12 năm 2015, đêm bình an, thời tiết có mưa tuyết. Hôm nay nghe được ca khúc đầu tiên Biên Tự viết bán đi được phát hành. Rất nhiều người được mở rộng tầm mắt, nghi ngờ sau khi anh rời khỏi vòng âm nhạc cổ điển lại nhận làm bán âm nhạc. Giọng điệu của bọn họ thật giống như đang nói bán âm nhạc có bao nhiêu dơ bẩn, bao nhiêu rẻ mạt gì đó. Mà tôi cảm thấy mỗi người thích một loại rau xanh khác nhau, vì sao lại phân biệt địa vị cao thấp với âm nhạc? Chỉ là Biên Tự chắc cũng không thèm để ý mấy lời này. Nếu anh ấy để ý, căn bản sẽ không rời khỏi đỉnh cao của giới, đi bắt đầu một góc khác. Tôi cảm thấy suy đoán hơn một tháng trước của truyền thông đã sai rồi. Lựa chọn của anh ấy không phải quy hoạch sự nghiệp, mà là anh ấy thích làm cái gì, liền làm cái đó. Anh ấy hẳn là người tự do tiêu sái như vậy.” Biên Tự xua xua chua xót đi, bình tĩnh lại, lại tiếp tục lật tiếp. Những tờ đánh dầu dần dần thưa thớt lại. Thời gian rất nhanh liền trôi đi, cô gái trong quyển nhật ký kia từ từ lớn lên, chuyên tâm nhảy ba lê, cả đường theo đuổi nhảy tới dẫn đầu đoàn múa, nhảy tới múa đơn, nhảy tới dẫn đầu múa đơn. Có lẽ là do đã lớn, tâm tư viết nhật ký cũng bớt dần, cô ở trong quyển nhật ký cũng trở nên ít lời, ghi lại sinh hoạt cũng chỉ dùng hai ba câu, mà số lần xuất hiện của anh ở bên trong cũng càng ngày càng ít. Xem qua hơn nửa quyển nhật ký, thời gian tới tháng mười hai năm ngoái. Tay cầm quyển nhật ký của Biên Tự bỗng nhiên dừng lại ở đó, chậm chạp không hề cử động. Giống như biết rõ tất cả sóng to gió lớn ở phía trước tất phải đi qua, anh nhắm chặt mắt, hít sâu một lần, từ từ lật sang trang tiếp theo… “Ngày 7 tháng 12 năm 2018, trời đổ tuyết lớn, gió thổi nhẹ. Kinh hỉ lớn nhất thế gian, có lẽ không gì khác hơn là bài hát thầm lặng ở trong lòng vang lên ở bên tai, người luôn tâm tâm niệm niệm bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt. Một giây khi nghe nói anh ấy muốn gặp tôi, tôi đến ngay cả lý do cũng không muốn hỏi tới liền đến nơi hẹn rồi. Đó là Biên Tự. Dù là núi đao biển lửa tôi cũng đi, lý do là gì đã giống như không quan trọng nữa.” “Ngày 8 tháng 12 năm 2018, thứ bảy, trời mưa vừa. Hóa ra anh ấy tìm tôi là vì viết một bản nhạc cổ điển. Vậy cũng được. Có thể giúp được anh ấy cũng rất tốt. Có thể gặp lại anh ấy… Cũng tốt. Tuy nhiên anh ấy không biết, trước khi anh ấy tìm đến tôi, tôi đã chờ anh ấy ba năm.” Biên Tự quay mắt đi, kéo kéo nơ cài cổ, tay mò mẫn hộp thuốc lá với bật lửa trên bàn trà, đốt một điếu thuốc. “Ngày 20 tháng 12 năm 2018, thứ năm, trời mưa nhỏ. Ca khúc của anh hôm nay viết xong rồi. Anh ấy trả tiền công cho tôi, nói sau này không cần đến nữa. Muse đã hoàn thành sứ mệnh, cũng nhận được hồi ức đẹp và tiền công hậu hĩnh, kết quả của chuyện cũ ở trong này cũng coi như viên mãn. Nhưng tôi quá tham lam. Tôi vẫn muốn… muốn gặp anh ấy. Rất muốn gặp lại anh ấy.” “Ngày 24 tháng 12 năm 2018, thứ hai, thời tiết quang đãng. Có thể là tôi điên rồi mới làm ra chuyện này. Nhưng anh ấy nói tôi là bạn gái anh ấy. Có lẽ tôi thật sự điên rồi…” “Ngày 27 tháng 12 năm 2018, thứ năm, trời mưa to. Anh ấy bảo ngày mai tới đón tôi tan làm.” “Ngày 28 tháng 12 năm 2018, thứ sáu, trời âm u. Hóa ra chỉ là trợ lý anh ấy tới đón tôi.” “Ngày 3 tháng 1 năm 2019, thứ ba, thời tiết quang đãng. Tôi với anh ấy cùng nhau đón giao thừa. Chỉ là anh ấy giống như đã quên ngày đó là năm mới… Là tôi trong lúc ngủ mơ bị tiếng pháo hoa ở bên ngoài đánh thức, nói với anh ấy năm mưới vui vẻ trước.” “Ngày 5 tháng 1 năm 2019, thứ bảy, thời tiết quang đãng. Cuối tuần này anh ấy không tìm tôi. Tôi muốn đi tìm anh ấy sao? Chúng tôi còn chưa hẹn hò. Cặp đôi yêu nhau chắc là muốn hẹn hò rồi…” “Ngày 7 tháng 1 năm 2019, thứ hai, thời tiết quang đãng. Hôm nay có một buổi diễn rất quan trọng, tôi nhận được một bó bách hợp. Là bạn của anh ấy đưa tới hậu trường. Nhưng tôi không thấy anh ấy.” “Ngày 18 tháng 1 năm 2019, thứ sáu, trời mưa giáp tuyết. Đã hơn nửa tháng tôi không gặp mặt anh ấy, nói đi rồi. Trợ lý của anh ấy nói anh đang trên đảo ở Amsterdam bế quan làm âm nhạc, tạm thời sẽ không trả lời tin nhắn và điện thoại. Tôi nên hiểu cho công việc của anh ấy, chỉ là tôi không biết mình bị làm sao, không gặp anh ấy cũng rất kích động. Giống như không ngủ với anh ấy sẽ ngủ không ngon giấc. Cho nên ngày đầu tiên của buổi diễn tháng đó, tôi nói dối Tiêu Khiết. Nếu Tiêu Khiết biết tôi thích anh ấy đến mức làm mấy hành động điên rồ, sẽ khuyên tôi từ bỏ anh ấy đi. Nhưng tôi cũng không cảm thấy anh ấy không tốt. Nếu tôi là một người ngoài cuộc, sẽ cảm thấy anh như vậy là cực kỳ động lòng người. Anh cứ làm theo ý mình như vậy, không bị thế tục hay tục sự trói buộc, vì âm nhạc suốt đời của anh bốn biển là nhà, lưu lạc khắp nơi, đem tất cả lãng mạn đều thiêu đốt trong khúc nhạc của anh ấy. Chỉ tiếc ông trời chưa cho tôi cơ hội này. Lần đầu tiên thấy anh, tôi đã rơi vào rồi.” Bàn tay đặt trên đùi của Biên Tự run lên. Tàn thuốc đang cháy rơi xuống, phần nóng chạm tới ngón tay anh. Anh cứng ngắc ngồi ở đó, giống như vô tri vô giác, vẫn không nhúc nhích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]