Edit: windy 
Lúc Lương Dĩ Toàn rửa xong bát đĩa trở về phòng, Trình Lạc đang ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng, thấy cô đi vào, ánh mắt chờ mong nhìn cô, giống như đang chờ lò bát quái mới ra lò. 
“Làm sao vậy?” Lương Dĩ Toàn hỏi Trình Lạc. 
Trình Lạc liếc nhìn cánh cửa sau lưng cô: “Vừa rồi không xảy ra chuyện gì sao?” 
Lương Dĩ Toàn đóng cửa lại, cúi đầu mấp máy môi. 
Trình Lạc nhìn biểu tình xoắn xuýt của cô, đậy nắp hộp dưỡng da lại, tiến lên vỗ vỗ sofa: “Ngồi đây nói đi.” 
Lương Dĩ Toàn ngồi xuống sofa, khẽ nhíu mày: “Không xảy ra chuyện gì, không nhất định phải bắt mình đưa thuốc chứ.” 
Trình Lạc sửng sốt: “Thuốc gì, anh Tế không thoải mái sao?” 
Lương Dĩ Toàn cũng sửng sốt, lắc đầu: “Không phải, là… không phải cậu đang hỏi mình việc này sao?” 
Trình Lạc bị “Là không phải” quấn lấy choáng váng, sửa sửa mới hiểu cái tên bị cô bỏ qua là ai. 
“Là thầy Biên không thoải mái? Cậu đang xoắn xuýt việc này sao?” 
Lương Dĩ Toàn chần chừ rồi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: “Mình không xoắn xuýt, thuốc có người đưa đến là được.” 
Trình Lạc gật gật đầu, cảm thấy cũng không cần hỏi cô với Thẩm Tế có xảy ra chuyện gì nữa. 
Lực chú ý của Lương Dĩ Toàn từ đầu đã không ở trên người Thẩm Tế. 
Trình Lạc xem xét Lương Dĩ Toàn: “Cậu với thầy Biên là muốn… Tro tàn cháy lại hả?” 
Lương Dĩ Toàn rất nhanh lắc đầu, im lặng rồi: “Chỉ là tuần trước anh ta giúp mình chăm sóc bà ngoại, mình liền…” 
“Cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-trai-cu-thanh-cp-quoc-dan/1060302/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.