Tiếng nhạc trong nhà hàng vừa vặn vang lên âm cuối. 
Cả sảnh yên tĩnh đến tiếng rơi cũng có thể nghe được. 
Ý cười trên mặt Biên Tự có chút phai nhạt xuống. 
Đạo diễn Lưu Bành do dự tiến lên một bước lại rụt về, bước lên bước xuống như yên lặng nhảy vài điệu Tang-go. 
“Hôm nay chỉ đàn một khúc trong nhà hàng này, anh Biên sẽ đàn chứ.” Lương Dĩ Toàn không sợ nhìn Biên Tự. 
Biên Tự không biết là có cảm thấy có ý gì không, mặt không chút thay đổi nhìn cô một hồi, chớp mắt cười, đứng dậy đi tới phía cây đàn trên sân khấu. 
Nhân viên công tác ở đây đều nhẹ nhàng thở ra. Lưu Bành vỗ vỗ ngực một bộ nhặt được mạng nhỏ của mình rồi. 
Tay piano cung kính đi ra nhường ghế cho Biên Tự. 
Thẩm Tế đưa Lương Dĩ Toàn đến sân nhảy, tay phải đặt ngang sau lưng cô, tay trái nâng giữa không trung. 
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn vượt qua bả vai Thẩm Tế, liếc mắt nhìn Biên Tự trên ghế, đem tay phải đặt vào lòng bàn tay Thẩm Tế, tay trái nhẹ nhàng đặt lên trên vai anh ta. 
Tay đàn violon kéo dây đàn. Biên Tự mắt nhìn hai người trên sân nhảy, mười ngón tay đặt xuống phím đàn. 
Trong tiếng nhạc vang lên, hai người trong sân nhảy tay cầm tay, vừa vào đã nhìn nhau ăn ý. 
Người đàn ông khoác lên mình bộ đồ tây trang nhã tay nắm lấy bàn tay trắng nõn chói mắt. 
Trong giai điệu hài hòa bỗng nhiên lọt vào một âm lạ đánh mạnh vào lỗ tai. 
Tay đàn violon cầm đàn sửng sốt, lại chưa kịp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-trai-cu-thanh-cp-quoc-dan/1060279/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.