- Mật Kết- Cùng giường chung gối. Đây nhất định sẽ là một đêm khó ngủ, nhưng Cố Triêu Hi vẫn rất nhanh vào giấc ngủ -- vì cậu uống say. Trước khi nhắm mắt lại rõ ràng cận ngủ ở ngoài mép giường, sau khi ngủ cậu lật qua lật lại, lăn qua lăn lại, lăn đến bên cạnh Thịnh Minh Dịch, ôm chặt lấy cánh tay anh, mặt dán lên vai anh, còn vô thức cọ cọ mấy cái. Thịnh Minh Dịch nhìn mặt cậu, trầm mặc một lúc, sau đó rút tay mình ra, đắp kỹ lại chăn cho cậu, dịch sang bên cạnh. Cố Triêu Hi lại lăn sang bên khác. wattpad-camduongquytmat Thịnh Minh Dịch kéo lấy cánh tay cậu, tránh cho cậu bị rơi xuống đất. Cố Triêu Hi không lăn nữa, yên tĩnh nằm bên cạnh ngủ được một lúc. Thịnh Minh Dịch yên lặng nhìn cậu, sau khi nhìn được mười phút, không nhịn được nâng tay lên định đặt lên đầu cậu, nhưng lại lưỡng lự mấy giây rồi rụt tay lại. Bên ngoài cuồng phong gào thét, lá cây và tuyết thi nhau đập vào cửa sổ, Cố Triêu Hi lại ngủ ngon lành. Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn nhẹ nhàng rải lên gương mặt cậu, miệng cậu hơi hơi hé ra, hơi thở có mùi rượu nhẹ. Làm say lòng người. *Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju Thịnh Minh Dịch nhìn chằm chằm cậu nửa giờ, cuối cùng cũng buồn ngủ, định nâng tay tắt đèn thì Cố Triêu Hi lại bắt đầu động đậy, anh vội vàng đi lấy điện thoại. Lúc này Cố Trêu Hi không ôm cánh tay anh nữa mà lao vào lòng anh. "Aizz --" Thịnh Minh Dịch bất ngờ không kịp phòng. Đối phương giống như một cậu bé cuộn vào lồng ngực anh, tứ chi ôm chặt lấy anh, khuôn mặt nóng bỏng ấy đang cọ cọ trên lồng ngực anh, cọ đến mức áo choàng tắm của anh tuột ra, mặt cậu cọ thẳng lên ngực anh. Hơi thở nóng rực phun lên ngực, Thịnh Minh Dịch giật mình, trong nháy mắt cả người cứng đơ. Nhột quá. Anh muốn đẩy người ra, nhưng Cố Triêu Hi lại ôm càng chặt hơn. Lúc người say rượu thì sẽ khỏe hơn, giống hệt như một con bạch tuộc, cực kỳ quấn người. Thịnh Minh Dịch không đẩy được người ra, ngược lại làm cho mình ra một thân mồ hôi, mà Cố Triêu Hi lại nhích tới nhích lui, làm cho anh cực kỳ ngại ngùng. Anh cong một chân lên, thở ra một hơi nóng, nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng có chút bực. Đúng vậy, thật sự hơi bực, bởi vì anh không biết đối phương nghĩ anh là ai. Hay là...... "Minh Dịch......" Một âm âm thanh mơ hồ vang lên, Thịnh Minh Dịch hơi sửng sốt. "Gì?" Anh theo bản năng hỏi. Anh nghi ngờ bản thân không nghe rõ. wattpad-camduongquytmat Nhưng thật ra là anh nghe rõ, chỉ là trái tim tưởng bản thân nghe sai, muốn xác nhận lại một lần nữa thôi. Nhưng Cố Triêu Hi không gọi tên anh nữa, chỉ hừ hừ trong mũi hai tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ngực anh ngủ. Trong lòng Thịnh Minh Dịch dâng lên một loại cảm xúc phiền muộn, anh đột nhiên không biết bản thân vừa rồi có thật sự nghe được đối phương gọi gì không nữa. Là gọi tên mình sao? Hay là mình nghe lầm? Đáng tiếc những câu hỏi này không có đáp án. Thôi bỏ đi. Ngủ đi. Anh muốn xoay người tắt đèn, Cố Triêu Hi lại sống chết ôm chặt lấy anh, không để anh rời đi. Thịnh Minh Dịch cao to hơn cậu, vốn dĩ có thể đẩy cậu ra, nhưng hình như lại bị hơi thở nóng rực của cậu hút hết sức lực, thật sự không có cách nào đẩy tay chân cậu ra, nên đành nghiêng người tắt đèn bàn bên cạnh mình. Thôi bỏ đi. Không tắt nữa. Cũng chẳng phải không trả nổi tí tiền điện ấy. Tổng tài nhiều nhất là tiền. wattpad-camduongquytmat Anh bỏ cuộc không giãy giụa nữa, kéo chăn lên, đắp lên đến vai cho đối phương, chuẩn bị ngủ, nhưng lại phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng – anh không biết nên để tay ở đâu. Ngay lúc anh đang còn phân vân, lại nghe Cố Triêu Hi mơ hồ nói: "Ôm ôm......" Não Thịnh Minh Dịch chết máy. Em ấy bảo mình ôm em ấy? Mình...... mình có cần ôm em ấy không?? Đây, là một vấn đề nghiêm túc. * Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Triêu Hi mở mắt, bỗng nhiên phát hiện ra cậu bị người ta ôm trong lòng, mặt cậu đang dán chặt vào ngực của đối phương! "Anh làm gì vậy!" Trong nháy mắt cậu bừng tỉnh, đẩy mạnh người kia ra. Thịnh Minh Dịch đang ngủ ngon, đột nhiên bị làm tỉnh, không nhịn được nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?" "Anh làm gì?" Cố Triêu Hi cao giọng, vô cùng căm phẫn, "Biết ngay là anh không tốt đẹp gì mà!" Thịnh Minh Dịch trầm mặt, lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường ra, tùy ý nhấn nhấn hai cái, sau đó ném sang cho cậu. Cố Triêu Hi nghiêng đầu, nhìn thấy video đang phát lại toàn bộ quá trình bản thân lăn về phía đối phương, ôm lấy đối phương. - - Sau khi mình ngủ thế mà lại làm ra loại chuyện này?! Mặt cậu lập tức đỏ bừng, bực tức đập hai phát vào chỗ chăn bên Thịnh Minh Dịch. "Anh thế mà lại quay mấy kiểu này! Anh bị điên à!" Thịnh Minh Dịch ngáp một cái: "Không quay lại để cho cậu vu oan à?" Anh dùng ánh mắt châm biếm nhìn đối phương: "Cậu Cố à, bây giờ cậu còn điều gì muốn nói nữa không?" Cố Triêu Hi không còn cái mẹ gì có thể nói nữa, vội vàng nâng tay lấy điện tay của anh xóa video đi. Xóa xong cậu cong môi lên, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thịnh Minh Dịch dụi dụi mắt, dùng vẻ mặt lười biếng nói: "Tôi vẫn còn lưu." Cố Triêu Hi: "......" Cố Triêu Hi hoàn toàn cạn lời: "Anh nghiêm túc đấy à? Mấy người làm tổng tài như anh đều vô vị như vậy sao?" Sắc mặt Thịnh Minh Dịch dịu đi, mang theo một nụ cười mỉm nói: "Cái này không gọi là vô vị, đây được gọi là phòng trước khỏi họa." Cố Triêu Hi cào cào tóc, vẻ mặt cáu kỉnh."Hiếm lạ lắm à? Cái này nhiều lắm cũng chỉ tính là tôi ôm ấp yêu thương thôi mà, cũng chẳng có nội dung mát mẻ gì cả, anh xóa nhanh đi." "Xin lỗi." Thịnh Minh Dịch ung dung nhàn nhã, nhìn cực kỳ thiếu đánh. "Xin lỗi, là tôi sai." Cố Triêu Hi ngồi trên giường, hai tay tạo thành chữ thập, bái bái hắn, "Tôi không nên lăn vào lòng ngài, không nên quấn lấy ngài, xin lỗi xin lỗi." Thịnh Minh Dịch lắc đầu: "Không phải cái này." Quá nhất một bận*, không phụng bồi. (*Vốn là quá tam ba bận, nhưng ở đây bạn Hi còn không thèm để đến lần thứ 2) Cố Triêu Hi ngã xuống giường một lần nữa, liếc anh một cái: "Là tự anh muốn ngủ cùng với tôi, không thể trách tôi được. Có ngon thì anh đăng video lên đi." Cậu kéo chăn đắp lên người, ngáp một cái. wattpad-camduongquytmat Buổi sáng mùa đông luôn làm cho người ta vô cùng lưu luyến ổ chăn, đằng nào cũng chẳng có việc gì, cậu không muốn rời giường lắm. Hai người đắp chung một cái chăn, khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ có một chút, hai người nằm ở trên giường, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt hai bên vô cùng vô tư. Đàn ông với nhau cả, ngủ cùng nhau cũng chẳng làm sao. Cũng chẳng mang thai được. Đêm hôm qua lúc đi ngủ bọn họ không kéo rèm cửa sổ lại, giờ phút này có thể nhìn thấy một mảnh tuyết trắng xóa bên ngoài, cực kỳ đẹp. Nằm thêm nửa tiếng, Cố Triêu Hi không nằm tiếp được nữa. "Tôi muốn ra ngoài chụp ảnh." "Lạnh." Thịnh Minh Dịch nói, "Ở nhà thôi." "Anh là người già à?" Cố Triêu Hi ngồi dậy, dùng sức kéo tay anh, "Dậy đi, ra ngoài cùng tôi." Thịnh Minh Dịch nằm bất động, trầm mặc, Cố Triêu Hi đành phải dậy trước, chạy sang bên chỗ anh, lại kéo tiếp. Sau đó kéo cả người xuống đất. Thịnh Minh Dịch không nhịn được cười lên, Cố Triêu Hi cũng mệt ngã vật ra bên cạnh anh. Cậu hơi ngại, trong lòng nghĩ bản thân thế mà lại cùng với một ông tổng tài chơi loại trò chơi này? Đang làm cái mọe gì vậy? Cậu đang định nói xin lỗi, Thịnh Minh Dịch lại bò dậy, đi đến trước tủ quần áo thay đồ, thay xong anh vừa cài khuy áo vừa đi ra ngoài cửa. "Quần áo trong tủ cậu cứ mặc thoải mái, mặc dày chút." Nói xong anh đóng cửa lại. wattpad-camduongquytmat Cố Triêu Hi đến chỗ tủ quần áo nhìn, tất cả đều là quần áo mới, hình như là đặt làm riêng. Cậu tùy tiện lấy ra một bộ thử, rất vừa. Sau khi ăn mặc chỉnh tề xong cậu xuống tầng, cơm đã xong, hai người ăn một bữa sáng đơn giản rồi ra ngoài xem tuyết. Cả khu nghỉ dưỡng biến thành một màu trắng xóa, trong núi tích không ít tuyết, bỗng nhiên trở nên cực kỳ vắng vẻ. Để đảm bảo an toàn hai người không lái xe, Cố Triêu Hi cầm máy ảnh chụp cái này, chụp cái kia, Thịnh Minh Dịch lại hai tay nhét trong túi quần trầm mặc đi đăng sau cậu, thỉnh thoảng nhắc cậu để ý dưới chân, hoặc là bảo cậu chú ý cành cây trên đầu. Cố Triêu Hi có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương vẫn luôn nhìn cậu, ánh mắt ấy không phải kiểu nóng bỏng, thậm chí có thể nói là dịu dàng. Nhưng... có đôi khi dịu dàng cũng là một loại sức mạnh đấy, có thể làm cho người ta lo lắng, làm cho người ta tan chảy, còn có thể làm cho người ta phiền lòng. Bây giờ có lẽ cậu đang ở giữa lo lắng và phiền lòng. Cậu cũng không phải là một tên ngốc, đương nhiên nhìn ra Thịnh Minh Dịch có chút ý tứ với mình. Nhưng những thứ này được tính là gì? Nảy sinh tình cảm với thế thân nhanh như vậy sao? Có vẻ hoa tâm đấy nhỉ. Nhưng... cũng không thể nói như vậy, trong trí nhớ của Thịnh Minh Dịch, cậu của quá khứ đã chết. Cậu cũng không thể hy vọng đối phương vì cậu mà độc thân cả đời, mà hai người vốn cũng đã chia tay rồi! Mặc kệ Thịnh Minh Dịch yêu một cậu mới, hay là người khác, cậu cũng không có lập trường chỉ trích gì. - - Tuy rằng đạo lý này cậu hiểu, nhưng cậu vẫn cứ không vui. Cậu kiên cường, nhưng lại phát hiện ra bản thân mình hình như lại ăn giấm của chính mình...... Đậu mé...... đúng là thú vị! * "Không chơi nữa." Cố Triêu Hi đột nhiên quay người, đi xuống núi. wattpad-camduongquytmat "Sao vậy?" Thịnh Minh Dịch vội vàng đuổi theo, kéo lấy cánh tay cậu, hơi nghi ngờ hỏi, "Xảy ra chuyện gì?" "Không có." Cố Triêu Hi vằng ra, cục xúc nói, "Tôi muốn về nhà, tôi muốn... muốn về xem mèo với chó." "Vậy về." Thịnh Minh Dịch đồng ý luôn yêu cầu của cậu, sau đó hướng về phía xuống núi làm ra động tác mời. Cố Triêu Hi đi hai bước, Thịnh Minh Dịch cũng đi theo hai bước. Cố Triêu Hi đột nhiên nghĩ đến đối phương cả năm bận rộn cũng chẳng được nghỉ ngơi, bây giờ lại phải về cùng mình, nên lại thấy hơi ngại ngùng. Cậu dừng lại, liếc mắt sang nhìn đối phương một cái, muốn bảo anh ở lại, nhưng bằng sự hiểu biết của cậu với Thịnh Minh Dịch thì cái tên này nhất định sẽ đi cùng cậu. Vì thế những lời ấy không cần thiết phải nói ra nữa. Thịnh Minh Dịch có lẽ đã nhìn ra được cậu đang băn khoăn điều gì, ngay lập tức giải vây giúp cậu: "Về đi. Về xem chó mèo thế nào. Tôi cũng hơi lo lắng." "Ừm, " Cố Triêu Hi ngay lập tức thuận theo bậc thang này, "Vậy đi thôi...... Về cho bọn nó đồ ăn ngon." Buổi chiều hai người về đến thành phố Đồng Quan, về biệt thự của Thịnh Minh Dịch. Cả chó và mèo đều ở nhà, trước khi đi bọn họ đã thuê người đến nhà chăm sóc bọn nó, thấy bọn họ về bọn nó tỏ vẻ cực kỳ hoan nghênh. Cố Triêu Hi sờ đầu hai đứa, chỉ ở lại thêm nửa tiếng nữa thì lấy lí do để rời đi. Cậu cũng không cho đưa. Hai ngày sau, Thịnh Minh Dịch bắt đầu đi làm, Cố Triêu Hi cũng đi làm. Cậu đã chuyển vị trí, không cần làm người bồi bạn nữa, thăng chức lên làm lãnh đạo, trở thành lão đại của một nhóm người. Quản lý cả một phòng ban là một chuyện rất phiền phức, cậu mới lên chức nên bận bù đầu, vốn không còn tâm tư đâu mà chơi cái trò chơi giả vờ làm người yêu. Nhưng Thịnh Minh Dịch lại nhớ rất kỹ điều này, cứ rảnh là lái xe đến công ty cậu đợi dưới lầu, đón cậu tan làm. Thật ra cũng khá tốt. wattpad-camduongquytmat Cả công ty đều nghĩ cậu đang hẹn hò yêu đương, nên không còn ai đến tỏ tình với cậu, mang phiền phức đến cho cậu nữa. Cuối tuần Thịnh Minh Dịch hẹn cậu tham gia một bữa tiệc rượu. Cố Triêu Hi vốn đã mệt mỏi cả tuần nay, lười không muốn đi. Nhưng lại nghĩ đến bản thân dù sao cũng nhận của người ta năm nghìn vạn rồi, vẫn nên có chút tinh thần hợp tác, cho nên cố gắng vực dậy cơ thể mệt mỏi, thay bộ tây trang cao cấp mà Thịnh Minh Dịch phái người mang đến vào, đến đúng giờ hẹn. Tiệc rượu người người đều mang theo người yêu, nam có nữ có. Cố Triêu Hi đi bên cạnh Thịnh Minh Dịch, nâng lên ly rượu, nở nụ cười nhã nhặn, sắm vai một tình nhân hoàn mỹ. - - Tận đến lúc cậu nhìn thấy một người bạn học thời cấp ba. - - Đó là một người bạn của Thịnh Minh Dịch. Sắp ngã ngựa rồi sao?! Cố Triêu Hi muốn tránh đi, nhưng không kịp nữa! Cái con hàng Thịnh Minh Dịch này, thế mà lại chủ động chào hỏi với hắn! - -"Hi. Vương Trúc. Đã lâu không gặp." Hai mắt Cố Triêu Hi tối sầm. Xong rồi xong rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]