Chương trước
Chương sau
- Mật Kết-
"Sao anh lại về rồi?"
Trên đường về nhà, Cố Triêu Hi lạnh run cầm cập.
Thịnh Minh Dịch nửa ôm cậu vào lòng, cho cậu hơi ấm: "Về ngủ bù."
Hermes đi theo phía sau bọn họ, tự mình công theo dây dắt chó. wattpad-camduongquytmat
Hai người toàn thân ướt sũng, lúc bước vào cửa Cố Triêu Hi nhìn về phía nhà tắm trong lòng nghĩ phải làm sao đây?
Thịnh Minh Dịch nhìn ra được sự lo lắng của cậu, trực tiếp nâng tay lên ý bảo: "Cậu đi tắm trước đi."
Cố Triêu Hi xấu hổ: "Tôi không có quần áo để thay....."
"Mặc của tôi." Thịnh Minh Dịch nói, "Cậu cứ vào trước đi, chút nữa tôi đưa cho cậu."
"Không thì anh đi tắm trước đi." Cố Triêu Hi ngại ngùng, sao có thể để chủ nhà ướt sũng đợi cậu tắm trước được? Người ta là tổng tài đấy, vốn dĩ là do chim bị thương nên mới chậm trễ công việc, không thể để anh ta bị ốm đâu, nếu không sẽ tạo ra tổn thất kinh tế, cậu cũng không gánh vác nổi.
"Không có lý gì lại để cho khách đợi cả." Thịnh Minh Dịch nhìn cậu, "Nếu cậu không ngại thì chúng ta tắm cùng nhau? Nếu để ý thì đừng có lãng phí thời gian nữa."
Cố Triêu Hi lập tức xoay người chạy vào phòng tắm.
Cậu lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này để tắm rửa, Tinh Minh Dịch ở bên ngoài phòng tắm đưa cho cậu một cái áo phông và một cái quần đùi.
Cố Triêu Hi sau khi nhận áo thì cảm thấy cái áo này rất quen mắt, trên áo in hình Jerry.
Hẳn là vẫn còn một chiếc in hình mèo Tom nữa!
Là đồ đôi mà năm đó bọn họ đã mua cùng nhau!
Đừng nói tên kia muốn mặc đồ đôi với mình nhé?
Cố Triêu Hi đầu đầy dấu chấm hỏi, cậu ngửi mùi trên áo, chiếc áo không hề giống đã bị bỏ không năm năm, sờ cũng cảm thấy vẫn còn mới.
Thịnh Minh Dịch lại đưa vào thêm một cái quần lót mới.
Cố Triêu Hi: "......"
Cậu quên mất quần lót của mình cũng bị ướt. wattpad-camduongquytmat
Lúc cậu đi tắm thì Thịnh Minh Dịch ở bên ngoài mắng chó.
"Anh đừng mắng nó, " Cố Triêu Hi hét, "Không liên quan đến nó, là do tôi không phanh lại kịp."
Thịnh Minh Dịch không biết là có nghe thấy không vẫn tiếp tục mắng.
Cố Hướng Hi: "Đừng mắng nữa đừng mắng nữa, anh còn mắng nữa chó cũng ngất mất."
Sau khi thay quần áo xong cậu bước ra khỏi phòng tắm để Thịnh Minh Dịch đi tắm.
Cố Triêu Hi để ý thấy trên tay Thịnh Minh Dịch là một bộ đồ thể thao không phải áo phông in hình mèo Tom.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quay đầu nhìn sang chú chó đang ngồi thu lu trong góc, Cố Triêu Hi hơi đau lòng chạy sang dỗ nó, sau đó vào phòng bếp nấu trà gừng.
Đến lúc Thịnh Minh Dịch tắm xong thì mỗi người uống một bát.
Thịnh Minh Dịch uống xong thì sờ trán cậu.
Cố Triêu Hi gỡ tay anh ra: "Không bị sốt."
Lần này cậu cũng đã nhớ việc, đầu tiên lấy máy sấy, sấy khô tóc cho tổng tài. Thịnh Minh Dịch cực kỳ hưởng thụ, khen cậu: "Cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi."
Sau khi sấy tóc xong, Thịnh Minh Dịch đi thẳng lên phòng ngủ bù.
Cố Triêu Hi tự mình sấy tóc, mang quần áo của hai người đi giặt, sấy khô, sau đó đổi lại quần áo rồi trốn mất.
Đừng đùa, bây giờ mà ở lại định làm gương vỡ lại lành chắc?
Cô nam quả nam ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cậu cũng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết, tuyệt đối không thể để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng người xem mong chờ được.
Cậu ra bên ngoài tiểu khu ngồi xe bus về nhà, trên đường đi lôi tất cả những bức ảnh mình chụp trộm Thịnh Minh Dịch ra xóa hết, không muốn để lại một tấm nào, càng không muốn để lại làm kỷ niệm. Cậu có cuộc sống của cậu, không muốn cùng người kia có quá nhiều tiếp xúc, không muốn thường xuyên đến nhà anh.
Liên hệ duy nhất giữa bọn họ là cái bình luận kém kia. wattpad-camduongquytmat
Tình cũ lại cháy gì gì đó, thôi bỏ đi. Gương vỡ lại lành vân vân mây mây gì đó cậu cũng chẳng muốn. Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này, từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
Về đến nhà, Cố Triêu Hi cảm thấy đầu hơi nặng.
Cậu nghi ngờ bản thân có lẽ là bị cảm. Lục lọi trong ngăn kéo một lúc không tìm được thuốc, cậu cũng lười xuống lầu đi mua, trực tiếp leo lên giường ngủ, nghĩ ra mồ hôi là xong chuyện.
Tầm khoảng tám giờ tối, Thịnh Minh Dịch gọi điện thoại cho cậu, giọng nói tức giận hỏi cậu: "Cậu đi đâu?"
Cố Triêu Hi tỉnh táo lại, dùng giọng nói bình thường trả lời: "Ông chủ có việc tìm tôi nên tôi phải ra ngoài. Buổi tối anh tự gọi đồ ăn ngoài nhé."
Cậu biết nếu cậu nói như vậy Thịnh Minh Dịch sẽ không tức giận.
Quả nhiên, ngữ khí bên kia cũng dịu xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng không nói thêm câu nào liền cúp máy.
Cố Triêu Hi bỏ điện thoại ra, nằm xuống giường, hình như cảm càng ngày càng nghiêm trọng.
Trong lòng cậu cầu nguyện nhanh nhanh khỏe lại! Nhanh khỏe lại!
Nhưng nếu cầu nguyện có tác dụng thì cần bác sĩ làm gì?
Đúng không.
*
Ngày hôm sau, sau khi Thịnh Minh Dịch rời giường thì cho mèo và chó ăn sau đó đi làm.
Lúc đến công ty mọi thứ vẫn như bình thường, chỉ duy nhất một thứ không giống đó chính là không có ai mang bữa sáng cho anh. Anh đi thẳng lên lầu bắt đầu làm việc, nhưng không có cách nào tập trung tinh thần được, vẫn luôn không tự giác nhìn điện thoại.
Không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nào.
Không, không đúng, anh là tổng tài, công việc rất bận. Nên nói là không có tin nhắn của người kia, không có cuộc gọi của người kia.
Đợi thêm mười phút nữa Thịnh Minh Dịch đói không chịu được nữa cuối cùng vẫn nhắn cho người kia một tin nhắn.
Tin nhắn là một dấu hỏi chấm.
Một dấu hỏi chấm thôi cũng đủ biểu đạt ý tứ phẫn nộ nghi ngờ của tổng tài.
Nhưng lại không nhận được câu trả lời như mong muốn.
Lại qua thêm nửa giờ, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa gọi điện thoại sang, đáng tiếc điện thoại vang hết hồi chuông rồi vẫn không có người bắt máy.
Thịnh Minh Dịch gọi ba lần, cả ba lần đều không có người nhận.
Anh lấy chìa khóa xe, giống như một cơn gió rời khỏi phòng là việc chạy về phía nhà Cố Triêu Hi. Trên đường đi bị kẹt xe, tuy không biết tại sao hơn mười giờ rồi mà vẫn còn kẹt nhưng cảm giác bây giờ thật sự rất tắc.
Thịnh Minh Dịch phiền lòng khó chịu, ngón tay đánh nhịp liên tục trên tay lái.
Lúc trên đường điện thoại rung lên mấy lần, chắc là tin nhắn weixin nhưng anh chưa kịp xem.
Tận lúc đến nơi cần đến anh mới dừng xe lại lôi điện thoại ra. Nhìn thấy mười mấy phút trước Cố Triêu Hi trả lời tin nhắn của anh.
【 Xin lỗi, tôi bị cảm orz...... không thể đến hầu hạ ngài. 】
【 Ba bữa cơm hôm nay anh tự mình giải quyết nhé ~】
【 Không cần lo lắng, có người đưa tôi đi bệnh viện rồi. Anh cứ yên tâm làm việc. 】
Sau khi xem xong ba tin nhắn kia, Thịnh Minh Dịch ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Cố Triêu Hi xuất hiện.
Bên người cậu xuất hiện một người đàn ông xa lạ, một tay xách hoa quả, tay còn lại khoác lên vai cậu, đi cùng cậu về hướng tiểu khu, dáng vẻ của hai người thoạt nhìn cực kỳ thân mật.
Thịnh Minh Dịch không hề do dự lập tức xuống xe đuổi theo bọn họ.
"Cố Triêu Hi."
Anh gọi một tiếng, hai người kia đồng thời quay đầu lại. wattpad-camduongquytmat
"Thịnh...... Thịnh tổng......" Sắc mặt Cố Triêu Hi trắng bệch, hơi kinh ngạc.
Người đàn ông bên cạnh cậu nhìn thấy Thịnh Minh Dịch thì cười cười nói: "Xin chào." Sau đó đưa hết đồ trên tay cho anh, nói với Cố Triêu Hi, "Tôi đi trước đây."
"Này ——" Cố Triêu Hi đuổi theo hai bước, nhưng người nọ đã vội vàng rời đi.
Thịnh Minh Dịch chặn cậu lại, bước đến đỡ lấy cậu: "Lên nhà đi."
"Ngài như thế này mạo muội quá đấy, " Cố Triêu Hi nói, "Lỡ như anh ta là bạn trai tôi thì sao?"
"Cậu không có bạn trai." Thịnh Minh Dịch nói chắc nịch vừa kéo cậu lên nhà.
Lúc vào thang máy, Cố Triêu Hi hỏi: "Sao anh lại biết tôi chưa có bạn trai?"
Thịnh Minh Dịch không nói gì.
Cố Triêu Hi hơi xoắn xuýt về vấn đề này: "Nói đi."
Thịnh Minh Dịch nhìn tay cậu, trên tay cậu vẫn còn dán băng dính lúc truyền nước."Nếu như có thì tôi chắc đã bị đánh rồi. Ít nhất nếu tôi là bạn trai cậu thì tôi đã đánh người kia rồi."
Cố Triêu Hi nghĩ đúng là có đạo lý như vậy đấy. Dựa vào trình độ ác liệt của Thịnh Minh Dịch, anh ta mà có bạn trai kiểu gì cũng không nhịn được mà đánh người.
Nếu như trước đây, lúc Thịnh Minh Dịch vẫn còn là bạn trai cậu, đúng là Thịnh Minh Dịch cũng sẽ đi dạy dỗ mấy người chuyên bắt nạt cậu.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ anh lại không phải bạn trai cậu, cậu cũng chẳng có bạn trai.
Lúc tới nhà Cố Triêu Hi lấy chìa khóa ra mở cửa, trước khi vào nhà cậu nói với Thịnh Minh Dịch: "Phòng của tôi hơi nhỏ......"
Thịnh Minh Dịch không quan tâm lời cậu nói, trực tiếp nắm lấy tay cậu vặn khóa mở cửa ra.
Ngay lúc anh đang định đẩy cửa bước vào nhà, Cố Triêu Hi mới ý thức được không đúng lắm, cuống quýt xoay người chặn cửa lại.
"Anh không thể vào!"
Cậu dang hai tay ra.
"Tại sao?" Thịnh Minh Dịch nhíu mày, "Kim ốc tàng kiều à?"
"Không phải, " Cố Triêu Hi cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, hơi thẹn thùng nói, "Tôi hơi cái kia....cái kia anh hiểu không? Không thích người khác tiến vào không gian riêng của bản thân....xin lỗi."
Thịnh Minh Dịch cũng không miễn cưỡng, đưa hết đồ cho cậu sau đó xoay người xuống lầu.
Đi được hai bước anh quay đầu lại hỏi: "Người vừa nãy là ai?"
"Đồng nghiệp của tôi."
Thịnh Minh Dịch gật gật đầu, rời đi. wattpad-camduongquytmat
Người này đến vội vàng đi cũng rứt khoát, nhìn anh rời đi Cố Triêu Hi cũng không biết tại sao tự nhiên lại cảm thấy khó chịu.
"Này......"
Thịnh Minh Dịch đang đứng trước thang máy, ngẩng đầu lên nhìn.
"Cảm ơn anh đã đến thăm tôi." Cố Triêu Hi nhỏ giọng nói.
"Vào nhà đi." Thịnh Minh Dịch cũng không ở lại lâu, hai ba bước bước vào thang máy sau đo biến mất không thấy đâu.
Không lâu sau Cố Triêu Hi đứng trước cửa sổ nhà mình nhìn thấy xe của anh, nhưng anh không đi ngay mà ngồi trong xe nghịch điện thoại.
Chẳng nhẽ anh ta lại viết bình luận kém cho mình à?
Cố Triêu Hi luống cuống.
Mười phút sau, Thịnh Minh Dịch rời đi, Cố Triêu Hi mở app ra không phát hiện ra có bình luận kém mới nào.
Cậu thở ra một hơi, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
"Tiểu C, tôi có chút đồ muốn gửi tạm ở chỗ cậu, được không? Được....tôi đóng gói xong sẽ chuyển sang đó."
Nói chuyện điện thoại xong Cố Triêu Hi nấu một ấm nước, uống thuốc.
Vừa uống thuốc xong thì có người gõ cửa, cậu ra xem thì thấy một người hình như là nhân viên của khách sạn gần đây.
Anh trai kia vẻ mặt tươi cười xán lạn: "Xin chào, đồ ăn ngài đã đặt đây ạ."
Cố Triêu Hi định nói mình không đặt đồ ăn, sau đó lại nghĩ chắc do Thịnh Minh Dịch đặt cho cậu vì thế nhận lấy nói cảm ơn.
Sau khi đóng cửa lại, cậu nhìn bữa cơm trưa phong phú xa hoa này phát sầu.
Cậu không biết Thịnh Minh Dịch có ý gì.
Có lẽ tên kia chỉ đơn thuần phát ít lòng tốt thôi. wattpad-camduongquytmat
Nhưng Thịnh Minh Dịch cũng không phải một người có một trái tim tràn đầy yêu thương, ngược lại còn là người khá lạnh nhạt với người ngoài, bạn bè của anh cũng không nhiều, anh cũng không hay giao thiệp với mọi người, bình thường cũng chẳng quan tâm đến người khác sống hay chết.
Bây giờ không chỉ quan tâm mà còn chạy từ nơi xa đến, gọi cơm hộ nữa.
Anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Muốn làm gì đây?
Cố Triêu Hi đau đầu, thôi cứ mặc kệ vậy, Người là sắt, cơm là thép, cứ ăn rồi nghĩ tiếp, vẫn còn nhiều thời gian mà.
Sau khi nghỉ trưa tinh thần cậu cũng tốt hơn nhiều, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồng nghiệp tiểu C sang hỗ trợ, cũng chính là người đàn ông lúc sáng.
"Quy Quy, cậu giữ lại nhiều đồ của bạn trai cũ thế." Tiểu C ngồi xổm trên mặt đất xem mấy quyển tạp chí, "Cậu đừng mang đến chỗ tôi nữa, mang thẳng đến chỗ anh ta đi, sau này làm tổng tài phu nhân rồi thì đừng quên người anh em này nhé."
Cố Triêu Hi ngồi trên ghế dọn ngăn kéo: "Không muốn làm tổng tài phu nhân."
"Làm tổng tài phu nhân sẽ không cần vất vả như bây giờ nữa, " tiểu C nói, "Haizz, dù sao cậu cũng không quên được anh ta, lại cũng chẳng muốn yêu đương với ai, thế thì quay lại đi. Hai người đều chưa dứt tình cũ, sớm muộn gì cũng quay lại với nhau, thôi đừng dày vò nhau nữa. Còn mảnh đất kia, cứ bảo anh ta mua luôn cho cậu, còn cậu có thể làm việc mình thích."
"Không cần anh ta mua, " Cố Triêu Hi hơi tức giận, "Tôi tự mua, tôi có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, không có anh ta cũng có thể sống tốt."
"Được, được, " tiểu C giơ tay đầu hàng, "Xin lỗi, tôi sai rồi."
23/08/2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.