Tôi tan làm về nhà, vẫn chưa thoát ra khỏi đống câu hỏi của riêng mình. Cho tới khi nhìn thấy Quốc Ân mở cửa, tôi đã được anh đánh thức bằng nụ hôn ngay trán.
“Mừng em về nhà.”
Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập bình bịch như muốn nhào tới mà ôm chầm lấy anh. Trái tim này không còn nghe theo lời chỉ thị của tôi nữa rồi. Nó đã bị anh hớp hồn với nụ cười dịu dàng kia. Làm sao đây? Dường như chính tâm trí của tôi cũng muốn hoà với trái tim.
“Anh chuẩn bị sẵn nước ấm cho em rồi. Em vào tắm đi.”
Quốc Ân càng lúc càng chu đáo khiến tôi bị đắm chìm vào nó. Thời gian trước, có nhiều đồng nghiệp nói với tôi rằng có bạn trai không có chí cầu tiến, chỉ biết ngồi ở nhà chả khác nào làm mẹ của một đứa trẻ thích ăn bám. Tôi đã phản bác hết lần này đến lần khác nhưng thừa hiểu rõ trong thâm tâm cũng phần nào đồng thuận với họ vì tôi biết rõ tính tình Thế Trường ra sao.
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, cẩn thận mát xa cơ thể có chút nhức mỏi. Rồi tự cảm thấy may mắn khi người ở cùng là Quốc Ân chứ không phải tên bạn trai cũ đáng ghét kia.
Tôi đã từng hỏi qua tiến sĩ mỗi lần cậu ta đến bảo trì cho anh. Cứ tưởng những lần tâm lý chăm sóc của anh là do hắn thiết lập nhưng không. Hắn chỉ dựng lên những thói quen xấu của hắn và vài chiêu qua mặt tôi chỉ vì nghĩ rằng tôi hết lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-sao-cua-ban-trai-dan-diu/2849202/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.