Quốc Ân đi đến bên cạnh tôi, chẳng mấy quan tâm vẻ mặt của Thế Trường như thế nào mà núp sau lưng tôi với bộ dạng uất ức.
“Anh ta muốn đuổi anh đi.”
Tôi sờ má anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, không ai được phép đụng vào anh khi có mặt em ở đây. Đã có chuyện gì xảy ra?”
Thì ra Thế Trường đã đến nhà tôi từ sớm. Hắn nhìn thấy Quốc Ân thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó mới sực nhớ về việc hắn lấy anh ra làm lá chắn. Hắn ngồi xuống ghế, phất tay:
“Lấy cho tôi miếng nước.”
Tất nhiên hiện tại Quốc Ân không phải người máy của riêng một ai để phải thực hiện mệnh lệnh. Anh là người yêu của tôi. Tôi cưng, tôi quý anh như vậy mà hắn lại dám ra vẻ chủ tớ ở đây. Sau một khoảng thời gian được tôi ‘huấn luyện’, anh đã phát triển một mặt tư duy phản biện.
“Anh có tay thì tự đi lấy. Với lại nhà này không phải nhà anh nên anh không có quyền ra lệnh. Mong anh đi cho trước khi Huyền Nhân trở về.”
Thế Trường nghe những lời của Quốc Ân thì sững sờ không thôi. Lúc này hắn mới để ý lại bộ dạng hoàn toàn khác biệt của anh với hắn thì đã nhận ra có gì đó không đúng ở đây. Hắn đảo mắt khắp căn nhà, những thứ thuộc về kỉ niệm giữa hắn và tôi đều bị tôi vứt bỏ, thay vào đó là toàn hình ảnh hạnh phúc của tôi và anh.
“Mày… Mày cướp bồ tao?” Thế Trường lắp bắp, ánh mắt thể hiện sự tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ban-sao-cua-ban-trai-dan-diu/2849186/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.