Máu từ vết thương chảy ra dính ướt hết cả ngón tay Hạ Sanh Ca. Toàn thân của cô vì chịu sự phát tác của dược tình mà nóng lên, cả lòng bàn tay phảng phất mang theo hơi âm nóng. Nhưng lúc này lại thấy máu của người đàn ông này so với thân thể của cô nóng hơn gấp vạn lần, bàn tay cầm mảnh pha lê tựa hồ sợ hãi mà rụt lại. Song rất nhanh lý trí còn sót lại đã giúp cô giữ bình tĩnh, miếng pha lê thủy tinh đã rút ra một lần nữa lại nằm trên tĩnh mạch ở cổ của người đàn ông “Đi” Nam nhân lại lần nữa cười khẽ một tiếng, thanh âm này vô cùng trầm thấp từ tính, vang ở bên tai giống như ngọn dầu đổ thêm vào cơ thể nóng bỏng của cô khiến cơ thể cô lại lần nữa bùng lên ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ. Hạ Sanh Ca gắt gao cắn chặt răng quan, xuyên thấu qua cặp mắt mông lung muốn nhìn rõ người trước mắt tướng mạo. Đây chẳng lẽ chính là cái người Trương tổng có đam mê hành hạ người khác mà Triệu Bác Văn nói sao Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thêm, dược tính bộc phát đã lấy đi toàn bộ lý trí còn sót lại của cô. Đầu Hạ Sanh Ca mềm mềm rũ xuống, tưa vào vai người đàn ông thần bí kia, hô hấp nóng rực mà phun vào tai hắn Giữa răng môi phun ra những tiếng thở dốc, rêи ɾỉ nhẹ mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, duy chỉ có bàn tay cầm mảnh thủy tinh kia vẫn vững vàng đặt lên cổ hắn Người đàn ông hơi dừng lại một chút, cánh tay ôm Hạ Sanh Ca cũng trở nên chắc hơn. Toàn thân hắn trông cứng ngắc, mất tự nhiên. Nhưng chỉ chớp mắt, hắn liền khôi phục lại tư thế bình thường, chậm rãi đi ra cửa “ Chờ một chút”, dưới ánh sáng mờ ảo của hội sở, Triệu Văn Bác bày ra khuôn mặt vặn vẹo, hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn mỹ đang ôm Hạ Sanh Ca trong ngực lạnh lùng nói: “Vị tiên sinh này, nếu muốn tham gia trò chơi của chúng tôi, chí ít cũng nên hiều quy tắc ở đây một chút? Ở đây có 12 người nhưng cũng chỉ có một con mồi, cũng phẩi chỉ có một mình ngài. Nếu thật sự muốn chơi, vậy thì ngay chỗ này trước mặt chúng ta chơi”. "Đúng đúng! Nói xong một người bắn một lần phi tiêu quyết định thứ tự trước sau, vị huynh đệ kia, coi như ngươi địa vị lớn,... Cũng không thể ăn một mình a!” Những người khác vốn dĩ nhìn Hạ Sanh Ca xinh đẹp bị một tên lạ mặt ôm đi đã bất bình trong lòng vì thế ngay có người nóii vây liền nhao nhao phụ họa ngăn cản. Nam nhân bước chân chậm lại, đưa mắt quét qua một lượt đám người trong phòng rồi chậm rãi lên tiếng “Mấy người muốn cùng tôi đàm luận quy tắc? Được, sống trong xã hội này tất nhiên mọi thứ đều có quy tắc riêng, tôi cũng há phải nên tuân thủ một chút” Nghe hắn nói vậy, đám người xung quanh tưởng hắn đã đồng ý trên mặt liền hưng phấn không thôi. Nhưng người đàn ông thần bí chỉ yên lặng nhìn hộ vệ mặc áo đen đang đứng canh cổng, cũng chẳng có hành động gì tiếp theo Tên hộ vệ kia sớm đã biết lão đại muốn mình làm gì, liền vô cùng thuần thục từ trong ngực móc ra một chiếc di động, rất nhanh đầu dây bên kia liền bắt máy "110 sao? Tôi muốn báo cảnh." “Tại Đế Hào phòng hội sở Vip, có một đám cười tụ tập phi pháp......Đúng, tôi đã đem bọn chúng đều khống chế lại hết, trước khi mấy người đến tôi sẽ không để bất kì ai trong số đó rời đi” Trong xã hội này, quy củ lớn nhất là gì? Là pháp luật. ... "Tổ tông a ——! !" Quản lý của Đế Hào sợ hãi thiếu nước chỉ quỳ rạp người xuống, nước mắt chảy ngang, nước mắt nước mũi chảy ròng, giọng run rẩy “Lão tổ tông, van cầu ngàu giơ cao đánh khẽ, tha cho Đế Hào chúng ta! Đế Hào cũng là có một phần cổ phần của ngàu, ngài muốn làm gì tuyệt đối không có ai dám đứng ra ngăn cản..... Hơn, hơn nữa vị tiểu thư này có vẻ sắp không hciju được nữa rồi, tôi đưa ngài đến một căn phòng để nghỉ ngơi, cam đoan sẽ không để bất luận kẻ nào đến quấy rối, ngài thấy sao?” Nam nhân từ trên cao nhìn xuống nhìn quản lý mập, khuôn miệng lạnh lùng nhếch lên một độ cong. Rõ ràng chỉ là hờ hững nhìn qua nhưng khiến cho quản lý mồ hôi chảy nhiều thêm nhiều, tụa hồ trên mặt hắn bây giờ chỉ toàn là nước. Cũng không biết sự trầm mặc kéo dài đến bao lâu, mãi sau hắn mới nghe thấy một âm thanh nhàn nhạt “Đi mướn phòng” Quản lý như được đại xá, chạy vộii đi, mà nam nhân cũng không thèm nhìn đám người Triệu Văn Bác nhiều thêm một cái liền quay người chậm rãi rời đi Đám người đi xa, đám người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm phảng phất mây đen trên đầu rút cục cũng biến mất "Kia... Kia số mười hai đến cùng là ai a? Đế Hào quản lý thế mà thấy hắn như cháu trai nhìn thấy ông nội.” Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo lúc này sắc mặt có bao nhiêu dữ tợn đều thể hiện ra hết. Bọn hắn vốn là muốn hung hăng giáo huấn Hạ Sanh Ca. Nhưng từ đầu đến giờ, hắn một chút cũng không được hưởng chút xíu lợi nào, bị Hạ Sanh Ca hung hăng đánh một trận đến bây giờ toàn thân vẫn còn đau nhức, vậy mà tiện nhân kia lại toàn thân trở ra “Mẹ kiếp, chó má, đừng để tao biết mày là ai!” Tiền hạo nghiến răng, nghiến lợi nói, “Nếu không bổn thiếu gia sẽ cho hắn đẹp mặt. Ách... Thật không nghĩ tới, tiểu tiện nhân kia lại có một gương mặt xinh đẹp như thế, khó trách Diệp ca lại đồng ý đính hôn với ả....” Triệu Văn Bá lại càng bực bội, âm thanh lạnh lùng nói “Hôm nay đến đây thôi, mọi người đều tản ra đi! Nếu có cơ hội lần sau chúng ta sẽ tụ họp” Những người khác nghe xong cũng không có gì phản đối. Đang chuẩn bị rời đi thì Triệu Văn Bác như nhớ ra gì đó, quay lại quầy bar bên cạnh rút thẻ nhớ từ camera bên cạnh rồi rời đi Vừa mới đem thẻ nhớ cất kĩ thì bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào "Các ngươi làm cái gì vậy? Dựa vào cái gì không cho chúng ta đi?" "Mau cút đi, nếu không đừng trách lão tử không khách khí?" "Các ngươi mẹ nó biết ta là ai không? Đi hỏi một chút toàn bộ Vân Đô có bao nhiêu người dám cản lão tử, đi, đem các ngươi quản lý kêu đến!" Triệu Văn Bác nhíu nhíu mày, cấp tốc đi tới cửa, trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra?" "Văn Bác, đám chó chết này thế mà không cho chúng ta đi!" Tiền Hạo nhưng nghiến răng nghiến lợi nói, "Nói muốn chờ cảnh sát đến!" "Cái gì? !" Triệu Văn Bác sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn về phía mấy người hộ vệ canh giữ cửa. Đây không phải là hộ vệ của tên số 12 thần bí kia mà là chân chính hộ vệ của Đế Hào Hắn mặt trầm xuống: "Đế Hào chính là như thế đối đãi khách VIP? Quản lí đâu? Để hắn tới! Ta cũng phải hỏi một chút, đem chúng ta nhốt tại nơi này là muốn làm gì? Đế Hào về sau không muốn tại Vân Đô làm ăn nữa sao? !" Mấy người hộ vệ vẫn bất động như núi, không phản bác, cũng không tức giận. Nhưng đồng dạng cũng ngăn chặn đường đi, không cho bọn hắn rời. Nhưng đám cười vừa tiệc tùng vui vẻ dần cũng bắt đầu lộ ra luống cuống "Sẽ không phải thật sự có cảnh sát tới a?" "Ta, ta không thể để cho lão bà của ta biết ta ở chỗ này chơi!" "Tiền thiếu, Bác thiếu, các ngươi nhanh nghĩ một chút biện pháp a? Ban đầu là các ngươi nói ta tới đây chơi tuyệt đối sẽ không bị bất luận kẻ nào biết, ta mới đã đáp ứng tới. Cái này nếu như bị bắt được cục cảnh sát, vậy ta liền xong rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]