Hạ Sanh Ca hít sâu một hơi, khôi phục lại nhịp tim bị dọa sợ của mình, tự ý thức được đây không phải là loài vật ác độc đáng ghét mà kiếp trước cô đã gặp; mà đây là sủng vật của Cửu gia, tên gọi đặc biệt kì quái: Lucifer Thế nhưng là, Lucifer tại sao lại chạy đến phòng của cô. Hạ Sanh Ca cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng ngủ, hướng bốn phía nhìn một vòng. Xác định đồ vật bên trong không có lại bị đánh cắn loạn, mới thở phào nhẹ nhõm. Hạ Sanh Ca xụ mặt, trừng mắt nhìn Lucifer, thanh âm lạnh xuống nói: "Mày, ra ngoài." Đáp lại cô là hình ảnh Lucifer lười biếng, ngáp dài một tiếng sau đó phát ra một tiếng “meo” Tiếng kêu so với hôm đánh nhau loạn một trận đúng là khác biệt rõ ràng Lần này là tiếng mèo kêu mềm mềm. Kêu xong, mèo to còn đứng, tiến ba bước, lui một bước cẩn thận từng li từng tí tới gần Hạ Sanh Ca. Hạ Sanh Ca cả người đều cứng đờ. Theo bản năng nói cho cô biết, mọi con vật đến gần đều phải gϊếŧ chết Thế nhưng là, đây là Lucifer của Lục Cửu Thành mà Mà lại, cô cũng không có từ trên thân con mèo này cảm nhận được bất kỳ sát ý nào. Ngược lại là... Ngược lại là ý muốn thân cận của nó. Thân thể béo mập mềm mềm rốt cục cũng cọ bên chân của Hạ Sanh Ca Lucifer vừa mềm mềm kêu một tiếng, "Meo ~ " Cái này âm thanh "Meo", tựa hồ mang theo vài phần ủy khuất cùng nũng nịu, có thể khiến người ta ý chí sắt đá đều mềm mại xuống. Hạ Sanh Ca toàn thân cứng đờ cúi đầu cùng cặp kia màu nâu nhạt nhìn thẳng trực diện. Mèo to lại meo một tiếng, còn lấy hai chân ngắn ngủn ôm lấy chân của cô Hạ Sanh Ca thấy lòng mình đều tê dại lên Cô ý đồ đem Lucifer đá văng ra, trong miệng lạnh lùng nói: "Chớ tới gần tao. Tao bảo mày ra ngoài mày không nghe thấy sao?" Đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt vô tình. Mèo to đột nhiên trở mình, lộ ra cái bụng mềm hồ hồ lông xù, một đôi mắt mong đợi nhìn cô . "Meo ô ~ meo ô ~ " Cái bụng bị lông trắng mềm mềm bao trùm, nhìn qua thực ấm áp, cũng rất muốn sờ Trọng yếu nhất chính là, Hạ Sanh Ca trong đầu không biết từ đâu xẹt qua một chuỗi hình ảnh mơ hồ Cô tựa hồ cũng đã từng ở đâu đó sờ qua cái bụng của một con mèo nào đó Nhưng mà, sao lại có khả năng như vậy? Thời điểm cô sống ở Hạ gia, rõ ràng là một thân cô quạnh không có gì cả, không có bạn bè, càng không có cái gì sủng vật Nhưng quỷ thần xui khiến, Hạ Sanh ca vẫn ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng sờ sờ vuốt vuốt lên cái bụng mập của Lucifer Cảm giác mềm mềm ấm áp khiến khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Hạ Sanh Ca cũng dãn ra đặc biệt còn nở nụ cười mà chính bản thân cô cũng không biết "Meo ô ~ meo ô ~ " Mèo to dùng chân trước ôm lấy tay Hạ Sanh Ca, ra hiệu cô sờ cằm của mình. "Hạ tiểu thư, không biết cô có muốn dùng điểm tâm ngọt không?" Theo tiếng của Lam Lâm đồng thời cửa phòng cũng bị mở ra Lucifer lông toàn thân đều dựng thẳng đứng, ngay lập tức mắt mèo nâu đồng đều nhìn chằm chằm Lâm Lâm như thể nhìn kẻ thù của mình Sau đó, chiêu cũ lần nữa được sử dụng; chạy là thượng sách. Hạ Sanh Ca: "..." Lâm Lâm: "..." "Hạ, Hạ tiểu thư, vừa mới kia là Lucifer sao?" Lâm Lâm thanh âm đều cà lăm, đơn giản hoài nghi con mắt mình. Con mèo kia so với Cửu gia còn phách lối còn ngạo mạn hơn; nhưng thế mà nói lại nũng nịu với Hạ tiểu thư còn lật cái bụng ra đề Hạ tiểu thư sờ Thật thật thật không phải là cô hoa mắt sao? Hạ Sanh Ca ho nhẹ một tiếng nói: "À, điểm tâm sao, tôi không ăn đâu. Cảm ơn cô” Lâm Lâm hoảng hoảng hốt hốt đẩy cửa đi ra, mà Hạ Sanh Ca cúi đầu nhìn xem tay mình, trong lòng có chút nhàn nhạt tiếc nuối. Hóa ra sờ mèo chính là có cảm giác như thế sao? Giống như... Rất dễ chịu, thật ấm áp. === Sân bay quốc tế Vân Đô Cố Thần Diệp vừa mới tắt chế độ máy bay, vô số tin tức liền chen chúc tiến đến. Thậm chí ngay lập tức lóe lên cuộc gọi, hiển thị người gọi là “Mẹ” Cố Thần Diệp đang muốn nhận, đột nhiên phía trước truyền đến một trận đinh tai nhức óc, tiếng thét chói tai: "Nhược Linh! Nhược Linh! Nhược Linh... A a a a, Nhược Linh, chúng tôi yêu cô! !" Thậm chí còn có người nghĩ xông phá hàng rào phòng vệ xông để tiến đến. Cố Thần Diệp rốt cuộc không lo tiếp điện thoại, hắn trực tiếp cúp điện thoại, đưa di động nhét vào túi, ôm lấy người con gái, đem người bảo hộ ở trong ngực. Trong lòng hắn bây giờ là người con gái dáng người nhỏ nhắn tinh tế, trên người mặc bộ váy trắng ren liền mảnh, trên mặt deo kính râm cùng khẩu trang lỏng lẻo có như không có Người này chính là Hạ Nhược Linh. Fan hâm mộ thấy cảnh này tiếng hét càng trở nên chói tai Có người chửi mắng Cố Thần Diệp cách nữ thần của bọn họ xa một chút. Có người nói người đàn ông này rất đẹp trai a, là vị phú gia công tử nào, cùng nữ thần bọn họ có quan hệ thế nào Còn có người nhận ra Cố Thần Diệp, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình cổ quái. ... Bị Cố Thần Diệp nửa ôm vào trong ngực, Hạ Nhược Linh mặt hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Thần Diệp ca ca, em không sao, để vệ sĩ che cho em là được rồi. Anh vẫn nên nghe điện thoại trước đi? Có lẽ Hứa bá mẫu có việc gấp tìm anh thì sao” Cố Thần Diệp lạnh lùng nhìn vệ sĩ đi theo phía sau Hạ Nhược Linh một chút, ghét bỏ nói: "Nếu đám người đó mà hữu ích, đáng tin thì đã không để em bị lạc ở Trung Quốc như vậy” Hạ Nhược Linh trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Thế nhưng là hai ngày này, bá mẫu cùng mọi người gọi đến anh đều không có nhận, cũng không cho em nhận điện thoại, như vậy có phải hay không là không tốt đi” Cố Thần Diệp lại hoàn toàn thất vọng: "Không cần đoán cũng biết họ gọi vì cái gì, anh không có nhiều kiên nhẫn để nghe mấy thứ linh tinh đó; càng không nỡ họ làm phiền thời gian em nghỉ ngơi” Hạ Nhược Linh tầm mắt ngượng ngùng rủ xuống, lập tức lại nâng lên, kèm theo đôi mắt ựng nước, mông lung, mang theo vài phần đáng thương, “Nhưng mà, anh đã bỏ lễ đính hôn với tiểu Sanh để đi tìm em; em sợ Sanh Ca thế nào cũng trách em” "Ha ha, Cô ta dám!" Cố Thần Diệp trên mặt là hững hờ tàn nhẫn, động tác che chở Hạ Nhược Linh lại phá lệ cẩn thận ôn nhu, "Yên tâm đi, ửu điểm lớn nhất của cô ấy là nhu thuận nghe lời. Cô ấy chắc chắn sẽ không trách em, Hơn nữa anh cũng nhờ mẹ chuyển lời là đến sinh nhật cô ấy sẽ tổ chức lễ đính hôn bù, chẳng lẽ như vậy cô ấy còn không vừa lòng sao” Hạ Nhược Linh nói khẽ: "Thần Diệp ca ca, Tiểu Sanh có thể gả cho anh thật sự là quá hạnh phúc." Cố Thần Diệp đối đôi mắt này của Hạ Nhược Linh, trong lòng rung động, bật thốt lên: "Nhược Linh, anh kỳ thật đối với em là..." Hai người sau khi nói đến đây, vừa vặn đi đến bãi đỗ xe tư nhân của sân bay. Đúng lúc này, đèn flash đột nhiên lốp bốp chóe sáng lên tới. Vô số phóng viên cũng không biết vào bằng cách nào, vậy mà chen chúc hướng bọn họ chen tới. Cố Thần Diệp lông mày hung hăng nhíu lại, đem Hạ Nhược Linh trong ngực bảo vệ càng chặt chẽ. Những ký giả này đến là xảy ra chuyện gì? Coi như muốn phỏng vấn Nhược Linh, cũng không nên cứ như vậy mà xông vào bãi đỗ xe tư nhân chứ Hạ Nhược Linh cũng bị giật nảy mình, nhưng vẫn là duy trì được nụ cười ưu nhã trên mặt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]