Chương trước
Chương sau
Cô cùng Cửu Gia hiệp nghị là: Một mảnh đất, đổi anh ta tham gia lễ đính hôn, lại thêm tin tức hai chúng ta đính hôn, chỉ cần duy trì một năm là đủ rồi.
Cho nên trong hiệp nghị vốn là đã bao hàm cô có thể mượn danh Cửu Gia.
Thời điểm Hạ Sanh Ca một lần nữa trở lại văn phòng, Mạc Hiểu Đình đã bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Nhìn thấy Hạ Sanh Ca, trong mắt của cô ấy tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận, tựa như Hạ Sanh Ca là trắng trợn cướp đoạt mạng sống của người khác, cùng với du côn cướp giật không khác gì.
Hạ Sanh Ca gõ bàn một cái nói nói: "Cô vào văn phòng cùng tôi”
"Tôi dựa vào cái gì phải nghe cô? !"
Hạ Sanh Ca nhíu mày: "Chỉ bằng cô cho đến thời điểm hiện tại vẫn là nhân viên của tôi, có tin ngay cả tiền lương tháng này cô cũng không nhận được một phân."
Cuối cùng, Mạc Hiểu Đình vẫn là khuất phục hiện thực, nén giận cùng Hạ Sanh Ca tiến vào văn phòng.
Phòng làm việc này vốn là của cô, nhưng bởi vì Hạ Sanh Ca chưa hề đến làm việc lần nào, cho nên trên bàn đầy những đồ vật của Từ Gia Bình, thậm chí trong phòng còn quanh quẩn một cỗ mùi khó ngửi
Hạ Sanh Ca cũng không quan tâm, tùy ý ngồi xuống, nhìn Mạc Hiểu Đình nói: "Bằng không tôi và cô cùng đánh cược đi?"
"Đánh cược gì?" Mạc Hiểu Đình cau mày nói.
"Cược “Đại Đường Bí Văn” không phải cái tài nguyên tốt. Cươc tôi có thể trong ba tháng, tìm tới cho Lam Vân Phi tài nguyên tốt hơn, cam đoan cô ấy có thể từ nghệ sĩ tuyến mười tám lên làm đại minh tinh”
Mạc Hiểu Đình cười lạnh một tiếng, "Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô sao? Nhiều năm như vậy, cô ngoại trừ giúp Hạ Nhược Linh từ công ty của chúng ta đào tài nguyên, còn làm qua cái gì? Hiện tại ăn nói suông, dựa vào cái gì để cho tôi cá với cô?"
Hạ Sanh Ca cầm lấy bút trên bàn , nhẹ nhàng đi lòng vòng nói: "Tôi thừa nhận, tôi trước kia bị mỡ heo làm cho ngu người, để Hạ Nhược Linh đào tài nguyên từ công ty chúng ta, nhưng về sau... sẽ không bao giờ có chuyện đó”
Nữ hài thanh âm nhẹ nhàng, cũng không có cái gì chập trùng.
Lông mi dài chớp nhẹ che khuất mắt, không để cho người ta nhìn ra được bất kì sắc mặt hay suy nghĩ nào khác
Nhưng Mạc Hiểu Đình không biết vì cái gì, chính là không hiểu cảm thấy trong phòng làm việc này nhiệt độ đều phảng phất thấp đi mấy độ, để lông tơ trên người có chút dựng thẳng lên.
"Về phần cô nói dựa vào cái gì để cô cùng tôi đánh cược?"
Hạ Sanh Ca ngẩng đầu, hướng về phía Mạc Hiểu Đình nở ra một nụ cười, khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh, nụ cười nhàn nhạt nói, “Bằng tôi hiện tại là vị hôn thê của Lục Cửu Thành, có đủ không?”
. . .
Bên ngoài phòng làm việc, Lam Vân Phi gấp rút vò đầu bứt tai đi đi lại lại: "Mạc Tỷ làm sao còn chưa có đi ra? Bà chủ không biết xử lý sao? Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một nhân vật phụ tuyến ba thôi sao? Tôi từ bỏ còn không được sao?
"Chính Mạc Tỷ sinh hoạt cũng không tốt, sao có thể để chị ấy vì tôi bồi thường một số tiền kếch xù được”
Đột nhiên cửa phòng làm việc mở ra.
Chỉ gặp Mạc Hiểu Đình lung la lung lay, một mặt hoảng hốt từ bên trong ra.
Lam Vân Phi cho là cô ấy bị ủy khuất gì, lập tức nhào tới, giang hai tay ra ngăn tại Hạ Sanh Ca trước mặt, lớn tiếng nói: "Cô có cái gì không vừa ý thì nói với tôi, đừng làm khó Mạc tỷ. “Đại Đường Bí Văn” kia tôi từ bỏ còn không được sai. Tôi cũng không kết thúc hợp đồng với công ty nên Mạc tỷ cũng sẽ không trả phí bồi thường hợp đồng nữa, được không”
Hạ Sanh Ca khẽ cười một tiếng: "Phí hợp đồng giá trên trời? Mấy trăm vạn mà cũng coi là giá trên trời sao? Tôi từ trên người hai vị đây có thể kiếm về ít nhất mấy ngàn vạn, hơn trăm triệu. Cô nghĩ tôi bị khờ sao?”
Lam Vân Phi mộng.
Hạ Sanh Ca lời này có ý tứ gì a? Cô vì cái gì nghe không hiểu?
"Mạc Tỷ?"
Mạc Hiểu Đình giơ tay lên vỗ vỗ đầu Lam Vân Phi, "Được rồi, Mạc Tỷ không có việc gì, chúng ta tạm thời không đi. Nhìn xem tình huống, sau ba tháng lại nói. Hôm nay có lịch chụp ảnh, chị đưa em đi."
Lam Vân Phi tỉnh tỉnh mê mê theo sát.
Hạ Sanh Ca lúc này mới nhìn về phía Từ Gia Bình.
Không biết vì cái gì, rõ ràng là tiểu cô nương, Từ Gia Bình bị nhìn như vậy, trên trán lại thấm ra một tầng mỏng mồ hôi.
Hắn cười khan nói: "Nhị tiểu thư, cái này không nghĩ tới, cô vậy mà dáng dấp xinh đẹp như vậy. Đúng, cô vừa mới nói với Tiểu Mạc cái gì a? Cô ấy tính tình nóng nảy, nếu có chỗ nào đắc tội cô, mong Nhị tiểu thư rộng lòng bỏ qua”
Hạ Sanh Ca nhu thuận cười nói: "Từ thúc, về sau cháu mỗi tuần đều sẽ tới công ty làm việc, không biết phòng làm việc của cháu ở chỗ nào?"
"Cái này cái này. . ." Từ Gia Bình càng thêm lúng túng, "Cái này,.. cô yên tâm buổi chiều tôi sẽ thu nhập xong. Nhị tiểu thư có thể tới làm việc, tôi thật cao hứng. Lúc trước lão gia trước khi chết, dặn đi dặn lại nhất định tôi phải chiếu cố cô, giúp cô quản lý công ty thật tốt”
Hạ Sanh Ca tầm mắt rủ xuống.
Nhớ tới cái kia khuôn mặt đã có chút mơ hồ, đáy lòng nổi lên một tầng phức tạp cảm xúc.
Cô không biết gia gia đối với cô là tốt hay không tốt
Nếu như tốt? Vì cái gì biết rõ cô không phải con giá tư sinh của Hạ Cảnh Sơn, nhưng lại không nói rõ để mọi người tùy ý nhục nhã cô? Còn có gia gia đối với mẹ cô rõ ràng là rất chán ghét
Nhưng nếu như không tốt, tại sao muốn để lại cho cô mảnh đất đáng tiền và còn có công ty giải trí Sanh ca này nữa!
Đừng nhìn hiện tại Sanh Ca giải trí không đáng một đồng, đó là bởi vì bên trong người cùng tài nguyên đều đã bị Hạ Nhược Linh Linh Hoa Truyền Thông đào đi.
Khi mà gia gia còn sống, giải trí Sanh ca cũng được coi là công ty giải trí hàng đầu Vân Đô, nghệ sĩ dưới trướng nhiều vô kể
Hạ Sanh Ca giương mi mắt, mỉm cười nói: "Cảm ơn Từ thúc đã chiếu cô công ty những năm quá. À, đúng rồi cháu muốn xem sổ sách công ty mấy năm gần đây còn có tư liệu nghệ sĩ công ty mình nữa. Không biết Từ thúc có biết mấy thứ đó ở đâu không”
Từ Gia Bình rõ ràng ngẩn người, do dự nói: "Cái này. . . Nhị tiểu thư, tôi nghe nói trình độ của cô. . . Những vật này coi như cho cô xem, chỉ sợ có xem cũng không hiểu a?"
Hạ Sanh Ca khe khẽ thở dài, nụ cười trên mặt càng phát ra xán lạn: "Từ thúc, thúc cảm thấy tôi nói lời này là đang trưng cầu ý kiến thúc sao? Vậy được bây giờ tôi nói rõ ràng nhé”
“Tôi lấy tư cách là người đại diện pháp lý của công ty muốn xem sổ sách những năm gần đây của công ty mình, xin hỏi tôi có quyền lợi này không”
Từ Gia Bình miệng có chút khép mở, hơn nửa ngày mới nói: "Đương, đương nhiên.
Cái này tôi sẽ giúp cô đi lấy, xin cô đợi một chút”
Nhị tiểu thư biến hóa sao lại thế. . . Làm sao lại lớn như vậy?
. . .
Năm giờ chiều, Hạ Sanh Ca đúng giờ tan sở.
Cô vốn định gọi taxi về nhưng vừa ra đến cửa liền thấy vệ sĩ có chút quen mắt đang chờ ở cổng, cung kính nói: “Hạ tiểu thư, xe của Cửu gia đang đợi cô ngoài kia”
Hạ Sanh Ca: ". . . Tôi có thể đi taxi trở về."
"Khục. . ." Vệ sĩ ho nhẹ một tiếng nói, " taxi không được vào Kim Đế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.