Chương trước
Chương sau
Hạ Sanh Ca cơ hồ là từ trong ngực Lục Cửu Thành nhảy dựng lên, còn kém chút đụng phải đầu.
May mắn duy nhất mà cô cảm thấy chính là lần này cô ngủ khôn còn chảy nước miếng
Còn có, cái xe này không biết lúc nào lắp đặt tấm ngăn.
Cửa xe bị mở ra, Hạ Sanh Ca sau khi xuống xe, mới phát hiện trên người mình còn mặc kiện tây trang màu đen.
Âu phục rất lớn, tay áo rất dài, đem thân thể nho nhỏ của cô cơ hồ hoàn toàn bao khỏa ở trong đó.
Mà ở chóp mũi vẫn còn quanh quấn hương vị đàn gỗ, mang khí lạnh, không quá thơm nhưng lại đặc biệt câu người
Đây là. . . Cửu Gia quần áo?
Cô làm sao lại cò mặc quần áo của Lục Cửu Thành nữa đây
Cô còn nhớ thời điểm khi lên xe, bộ tây trang này vẫn nằm trên người Lục Cửu Thành mà
Chẳng lẽ sau khi cô ngủ liền mộng du đem lột quần áo của cái người kia rồi khoác lên người mình. Hạ Sanh Ca bị ý tưởng của chính mình dọa cho sợ hãi, vội vàng đem quần áo trên người cởi ra
"Cửu Gia. . ."
Cô vốn là muốn đem quần áo đưa tới tay Lục Cửu Thành
Nhưng mà sau một khắc, liền thấy đôi mắt u lãnh của Lục Cửu Thành, "Còn không đi, chờ tôi ôm cô?"
Cái này. . . Như thế không cần!
Xem ra phi thường không có tính nhẫn nại
Trước đó tại Hạ gia lại đột nhiên ôm ngang cô lên, cũng là bởi vì cô đi quá chậm, ngăn cản đường của vị đại gia này.
Nhưng Hạ Sanh Ca nhớ tới mình bị chính một người đàn ông ôm vào trong ngực, vẫn là không nhịn được cảm thấy bên tai có một chút phát sốt
Kiếp trước, bởi vì Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo tính toán, dẫn đến về sau cô có tấm lý đề phòng cực kì nặng với đàn ông. Mặc dù yêu đương cùng Cố Thần Diệp nhưng cũng chưa bao giờ chân chính tiếp xúc thân mật
Về sau được đưa đi cái kia Địa Ngục đồng dạng địa phương, cô càng là đối với tất cả mọi người sinh ra đề phòng xa cách.
Nhưng thời điểm bị Cửu Gia ôm vào trong ngực, cô vậy mà kỳ dị không có cảm thấy phản cảm chán ghét.
Chỉ là nhịp tim có chút nhanh.
Có lẽ. . . Có lẽ là bởi vì Cửu Gia ôm ấp không có bất kỳ cái gì dục niệm cùng tính toán, cho nên cô mới có thể cảm thấy an tâm?
Hạ Sanh Ca đỏ mặt, nhưng mà tài xế trong xe người chứng kiến toàn bộ quá trình nổi điên muốn đẩy Hạ lão thái từ từng ba xuống bây giờ lại nhu thuận yếu đuối như cô gái mới lớn, giống như thế một màn vừa rồi chủ là ảo giác
Quả nhiên, không phải người một nhà không tiến một nhà cửa. . . Khụ khụ. . .
. . .
Đinh ——!
Cửa thang máy mở ra, Hạ Sanh Ca liếc mắt liền thấy được một lão nhân gia đang cười vô cùng nhu thuận
Lão nhân vừa nhìn thấy Lục Cửu Thành, lập tức tiến lên đón, "Thiếu gia, ngài muốn đính hôn làm sao cũng không nói trước nói với ta một tiếng? Lễ đính hôn của ngài làm sao lại có thể tiến hành tuy tiện ở cái khách sạn Hoàng Kim nhỏ bé vậy chứ? Loại khách sạn đó làm sao xứng với địa vị của ngài đây? A, đây phải chăng chính là thiếu phu nhân của chúng ta sao?”
Nói một đoạn lớn về sau, ánh mắt lão nhân mới chuyển hướng Hạ Sanh Ca.
Trên mặt rất nhanh không còn là kính cẩn cung lễ như trước, mang theo mấy phần âm trầm ngạo mạn, nhưng giọng nói chuyện vẫn là rất ôn hòa:"Thật không nghĩ tới, Thiếu phu nhân vậy mà xinh đẹp như vậy, cùng thiếu gia đứng chung một chỗ, thật sự là trời đất tạo nên một đôi. Thiếu phu nhân, ta gọi An Kính Trung, là Lục gia quản gia, cũng là người nhìn thiếu gia lớn lên.”
Thì ra đây chính là lão quản gia ở Lục gia, cái người gọi điện nói muốn đến xem một chút.
Hạ Sanh Ca có chút ngoắc ngoắc môi, xem như chào hỏi.
Thái độ lãnh đạm mà xa cách, nhưng lại không phải cao cao tại thượng, đơn giản là không muốn cùng những người không liên quan lắm dính líu tới.
Lão quản gia hiển nhiên ngẩn người, trước khi hắn tới đã tìm hiểu qua thân phận vị thiếu phu nhân này
Cũng chỉ là cái con gái tư sinh Hạ gia, hắn thấy, là tuyệt đối không xứng với thiếu gia.
Nhưng Lục Cửu Thành quyết định, toàn bộ Lục gia, đều không người nào dám xen vào.
Cho nên lão quản gia cũng không thể nói cái gì.
Lão quản gia cho rằng, thân phận thấp hèn giống như Hạ Sanh Ca khi nhìn thấy mấy người ở Lục gia lâu năm, nhất định sẽ hết sức cúi đầu là lấy lòng.
Nhưng cái này Hạ tiểu thư là chuyện gì xảy ra?
Vậy mà đối với hắn lãnh đạm như vậy, đây là chướng mắt hắn làm quản gia?
Lão quản gia khẽ nhíu chân mày, rất nhanh lại giãn ra, bản thân hoà giải nói: "Thiếu phu nhân có phải hay không vừa mới vào ở chỗ như vậy, còn có chút không thích ứng a! Thiếu gia, khi ta tới “Lucifer” liền nhảy lên xe theo ta tới, ta cũng không dám xua đuổi, cứ để nó theo tới đây. Bất quá bây giờ không biết đã chạy đi đâu, cậu có muốn tôi phái người đi tìm một chút không?”
Lão quản gia sau khi nói xong , chờ lấy Lục Cửu Thành đáp lại.
Nhưng mà Lục Cửu Thành lại giống như là không nghe thấy những lời này, chuyển hướng một bên Lâm Lâm: "Mang cô ấy đi tắm rửa, sau một tiếng xuống uống canh gừng."
Hạ Sanh Ca sững sờ, kinh ngạc nhìn nhìn về phía Lục Cửu Thành.
Cho nên hắn là chú ý tới mình mắc mưa, quần áo trên người đều nửa ướt, cho nên mới đem y phục của mình mặc vào cho cô.
Hạ Sanh Ca cảm thấy trong lòng có chút đau xót, đau lòng khó nói.
Kiếp trước kiếp này, chưa từng có một người đối cô tốt như vậy.
Mà lại, Cửu Gia rõ ràng thật là một người có tính người, thỉnh thoảng còn rất tinh tế mà.
Vì cái gì mà trong ngoài Vân Đô, thậm chí là cái nơi Địa Ngục mà cô ở qua ai ai cũng đồn, truyền ngôn rằng Lục Cửu Thành là cái tên điên là kẻ rất đáng sợ
. . .
Cái người vừa được Hạ Sanh ca khen là ôn nhu tinh tế, ngay sau khi thân ảnh của cô khuất sau hành lang, toàn thân trên dưới phát ra cái hung hiểm, khí lạnh, tất cả bạo phát mà đi ra
Lão quản gia trên mặt vốn là kính cẩn hòa ái lúc này vậy mà cũng không kiềm chế được trên trán toát ra mồ hôi mịn, liền nói chuyện thanh âm đều cà lăm run rẩy, "Thiếu gia, ngài. . thời gian ngài phát bệnh là. . . Có phải hay không nhanh đến rồi?"
Lục Cửu Thành không nhanh không chậm, cởi cúc áo măng-tô, ống tay xắn đến khuỷu lộ ra bắp tay màu đồng săn chắc
Sau đó từ lão bên trong ánh mắt hoảng sợ của quản gia, dùng nhàn nhạt, phảng phất hững hờ thanh âm nói: "Gọi cô ấy là Hạ tiểu thư, không phải thiếu phu nhân. Nghe rõ chưa?”
Lão quản gia toàn thân giật mình một cái, vội vàng giống như gà con mổ thóc gật đầu, "Nghe rõ!"
Nhưng vậy mà tỏng lòng hoàn toàn mờ mịt: Nghe ý tứ của Tần Việt, thiếu gia hẳn là vừa ý cô gái này. Thế nhưng lại không cho gọi là Thiếu phu nhân. Đây rốt cuộc là thích hay là không thích
"Ta hi vọng, lần sau ôgn sẽ không tiếp tục gọi sai, An quản gia”
Nói xong câu đó, Lục Cửu Thành đã đi vào phòng bếp.
Lão quản gia thoạt đầu còn không có kịp phản ứng , chờ ý thức được Lục Cửu Thành là muốn đích thân nấu canh gừng, tròng mắt của hắn kém chút là muốn trừng ra ngoài.
Ngược lại là tất cả người hầu trong phòng này, lại đều không cảm thấy kinh ngạc.
Mặc kệ là Lục Cửu Thành nấu canh, vẫn là Hạ Sanh Ca sau khi xuống tới uống canh gừng, bọn hắn đều mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, không có biểu hiện ra cái gì dị dạng, bất thường
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.