Phùng Diêu Cầm sắc mặt có chút tái nhợt, tay giấu ở trong tay áo nắm lấy thật chặt. 
Không nghĩ tới Cửu Gia thế mà đối mảnh đất này coi trọng như vậy. 
Lần này thật là không dễ! 
Hạ Cảnh Sơn nuốt một ngụm nước bọt nói: "Cửu Gia, ngài, ngài tại sao cũng tới?" 
Nhưng mà, Lục Cửu Thành căn bản cũng không để ý đến hắn. 
Chỉ là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hộp gỗ Hạ Sanh Ca cầm, mặt mày không nói ra được hung ác nham hiểm. 
Thấy sắc mặt Lục Cửu Thành như vậy, toàn thân Hạ Cảnh Sơn run lên, lời đến miệng rốt cục cũng chẳng thốt lên được 
Mà lúc này Hạ Sanh Ca chạy tới trước mặt Hạ lão thái, trong mắt cô tinh hồng rút đi, cả người cũng khôi phục dáng vẻ trước đó, "Bà à, người nghĩ là lấy đi khế đất tôi liền không còn cách nào sang tên cho Lục Cửu Thành sao? Cùng lắm thì ngày mai tôi đến cục Sở thành phố báo mất giấy tờ.” 
Hạ lão thái thái lúc này sợ hãi, phẫn nộ cùng xấu hổ giận dữ toàn bộ xông lên đầu, há miệng liền muốn mắng to. 
Kết quả ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt sắc như chim ưng của Lục Cửu Thành liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, lời ra đến khóe miệng cũng không có cách nào phát ra ngoài 
Bà ta dứt khoát che ngực, trong miệng phát ra tiếng kêu ôi ôi thảm thiết, ngã về phía sau. 
"Lão thái thái, lão thái thái người không sao chứ?" Trương mụ liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Hạ lão thái thái, bà ta ngẩng đầu oán độc nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-dao-tong-tai-dinh-hon/1019094/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.