Chương trước
Chương sau
Mắt thấy xe đã lái vào bãi đậu xe, Hạ Sanh Ca nhịn không được nhìn về phía Lục Cửu Thành: "Cửu Gia, tôi ở chỗ này không quá. . ."
Lục Cửu Thành giương mắt nhìn về phía cô, thản nhiên nói: "Trước đó là ai nói, phải dùng một mảnh đất đổi tôi tham gia lễ đính hôn, cộng thêm thân phận vị hôn thê của tôi một năm?"
Hạ Sanh Ca: "Là. . . Là tôi?"
“Cho nên cô cảm thấy Lục Cửu Thành sẽ để vị hôn thê của mình luân lạc tới mức mặc quần áo 1000 tệ, ở bên ngoài thuê tầng hầm ở?”
Hạ Sanh Ca: ". . ."
Liền xem như hỏi mượn anh một ngàn tệ cũng không có khả năng toàn dùng để mua quần áo! Mà lại ai nói cho anh tôi muốn thuê tầng hầm rồi?
Các loại, cái này trọng điểm tựa hồ không đúng lắm.
Cho nên Cửu gia quả nhiên cảm thấy cô dùng danh nghĩa vị hôn thê của anh, lại phải ở bên ngoài sinh sống nghèo khổ, ăn mặc keo kiệt, sẽ làm mất mặt hắn?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, bất kể có phải hiệp định đính hôn hay không, mặc kệ người ngoài có biết chân tướng bọn họ là đính hôn giả hay không. Chỉ cần Hạ Sanh Ca cô còn mang danh nghĩa vị hôn thê của Lục Cửu Thành hào quang, liền không được phép làm bất cứ hành động mất mặt Cửu gia được.
Nếu không, ném mặt mũi cô đi cũng được, cô không quan tâm nhưng nếu đme mặt mũi của Cửu gia vứt đi thì đó chính là lấy oán trả ơn.
Hạ Sanh Ca cắn răng, đang muốn nói chuyện.
Liền nghe phía trước tài xế nói: "Hạ tiểu thư, ngài có phải hay không đối Kim Đế không hài lòng lắm a? Không sao, đằng sau còn có mười mấy bất động sản khác, tôi hiện tại liền mang cô đi xem mỗi nơi một chút, cam đoan khiến cô hài lòng mới thôi."
Nói là làm, lái xe định cho xe quay đầu
Dọa đến Hạ Sanh Ca vội vàng nói: "Không cần không cần, Kim Đế cũng rất tốt!"
Cái này há lại chỉ có từng đó là tốt!
Cô thế nhưng là biết, Hạ Nhược Linh nằm mộng cũng nhớ vào ở Kim Đế, nhưng thủy chung mua không được một bộ bất động sản.
Kiếp trước cũng là hai năm sau, Hạ Nhược Linh dùng đến tất cả tiền bạc và mối quan hệ mới thật không dễ dàng có được một phòng Kim Đế
Lái xe thở dài nhẹ nhõm, nhịn không được nhéo nhéo tràn đầy mồ hôi lạnh tay, chỉ cảm thấy mới vừa từ trong quỷ môn quan lăn một vòng, sau đó đem xe vững vàng đỗ vào ga ra tầng ngầm.
Theo sau lưng cửa cuốn tự động khép lại, phía trước ánh đèn sáng lên sắc màu ấm.
Cửa thang máy xa hoa rộng rãi từ từ mở ra, gió mát chầm chậm thổi ra nhiệt độ thích hợp.
Hạ Sanh Ca trong lòng có chút thấp thỏm đi theo Lục Cửu Thành tiến vào thang máy, nhưng cô ngôn hành cử chỉ lại vô cùng ưu nhã tự nhiên. Giống như là nhận qua được một nền giáo dục tốt rất lâu từ trước
Lái xe đưa mắt nhìn hai người vừa tiến vào thang máy, trong lòng lướt qua một tia kinh ngạc: Vân Đô rõ ràng có lười đồn rằng nhị tiểu thư Hạ gialaf cái gì mà phế vậy mù chữ, học đến sơ trung liền sa đọa mà bị đuổi, nửa điểm giáo dưỡng đều không có; vô luận thế nào đều sẽ là bộ dáng chật vật làm xấu mặt gia tộc
Nhưng cô gái trước mặt lại không phải như vậy
Cô mỗi một bước đi ra ngoài đều vô cùng ưu nhã kiên định, rõ ràng không có cố ý dáng vẻ thướt tha mềm mại, nhưng lại có kinh tâm động phách cao quý mỹ cảm.
Cùng Lục Cửu Thành sóng vai đứng chung một chỗ, trên mặt vậy mà không có một chút điểm e ngại, cũng không chút nào bị đè ép khí thế, phảng phất nên là một đôi trời sinh, thế lực ngang nhau.
Vân Đô mắt người đều mù sao?
. . .
"Thiếu gia, Hạ tiểu thư, mời."
Hai người vừa đi vào thang máy, liền có một người mặc tây trang nam tử trẻ tuổi giúp ấn hạ thang máy.
Hắn rủ xuống lông mày liễm mắt, trên mặt không có nửa điểm cảm xúc, khom người nói: "Thiếu gia, lão quản gia nghe nói ngài đính hôn, nói muốn từ lão trạch tới xem một chút ít. . . Thiếu phu nhân."
Lục Cửu Thành nhàn nhạt lên tiếng, không nói thêm gì.
Hạ Sanh Ca lại là nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ dò xét bên mặt Lục Cửu Thành.
Quản gia? Là Lục gia lão trạch bên kia quản gia sao? Cô một câu hiệp nghị đính hôn, có phải hay không cho Lục Cửu Thành trêu chọc rất nhiều phiền phức?
Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của cô, Lục Cửu Thành quay đầu nhìn qua, nhàn nhạt hỏi: "Đói bụng?"
"Không có." Hạ Sanh Ca lời mới vừa ra miệng, bụng liền phát ra tiếng vang ùng ục ục.
Mặt cô lập tức đỏ lên.
Đánh mặt có cần phải tới nhanh như vậy a?
Lục Cửu Thành nhàn nhạt đối một hầu gái bên người nói: "Mang cô ấy đi thay quần áo, nửa giờ sau xuống."
Một bên nói, hắn một bên cởi y phục xuống, đi vào phòng bếp.
Hạ Sanh Ca có chút mộng.
Cửu Gia hắn đói bụng sao? tiến phòng bếp làm gì? sẽ không cần nấu cơm cho cô ăn đi?
Hạ Sanh Ca kém chút không có bị ý nghĩ hão huyền của mình làm chết cười.
Cửu Gia biết nấu ăn? Còn không bằng tin tưởng heo mẹ biết trèo cây tương đối nhanh.
Cô đi theo hầu gái đi đến lầu hai.
Hầu gái chính là cô nương mười mấy tuổi, đôi mắt thanh tịnh sáng tỏ, lóe ra tia hoạt bát tinh ý.
Nhưng cả người lại căng thẳng, trên mặt ăn nói có ý tứ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, liền nhìn cũng không dám nhìn cô một chút.
Thẳng đến lên lầu hai, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Thân thể căng cứng của cô mưới có thể thả lỏng lại
“Hạ tiểu thư, quần áo đều được may đo chuẩn theo số đo cơ thể của cô, bởi vì thời gianc ó chút gấp gáp nên chuẩn bị không được nhiều, cô nhìn xem có thích hay không. Nếu như không vừa ý. Ngày mai lại chuẩn bị thêm cho cô những thứ khác; đương nhiên côc ũng có thể đi mua. Thiếu gia có đặt thẻ ở trên tủ đầu giường, là thẻ không giới hạn, cô có thể túy ý dùng”
Hạ Sanh Ca: ". . ."
Cô cùng Cửu Gia cuộc giao dịch này, cô có phải hay không tiện nghi cô chiếm được có chút quá lớn?
Tương lai liệu có bị Lục Cửu Thành ghi vào sổ sách tính toán một thể, sau này đòi lại không?
Hạ Sanh Ca đối với cô bé kia nói cảm ơn, nói: “Cảm ơn, vậy cô bé cô tên gì thế?”
Hầu gái biểu lộ thụ sủng nhược kinh, mà lại tiếng nói Hạ Sanh Ca thực sự quá êm tai, mặc dù thần sắc lãnh lãnh đạm đạm, còn có loại không giận tự uy cao hơi lạnh chất, nhưng chính là để cho người ta nhịn không được muốn thân cận.
Hầu gái bất tri bất giác liền buông lỏng, cười tủm tỉm nói: "Ta gọi Lâm Lâm, sâm lâm lâm là họ, mưa Lâm Lâm lâm là tên, Hạ tiểu thư gọi tôi Tiểu Lâm liền được rồi."
Hạ Sanh Ca nhẹ gật đầu, đem cái này danh tự ghi ở trong lòng.
Mà đúng lúc này, Lâm Lâm mở ra tủ quần áo, hướng Hạ Sanh Ca phô bày cái gì gọi là "Bởi vì thời gian tương đối vội vàng, cho nên chuẩn bị không nhiều" quần áo.
Hạ Sanh Ca trừng mắt nhìn, cảm thấy khả năng mình xuất hiện ảo giác.
Đó căn bản không thể xưng là tủ quần áo, mà là tràn đầy một cái phòng giữ quần áo, mà lại phòng giữ quần áo diện tích so Hạ gia phòng ngủ lớn nhất còn lớn hơn.
Bên trong trưng bày tràn đầy quần áo, giày, đồ trang sức, thậm chí ngay cả khăn quàng cổ, khăn lụa, mũ đều có.
Hạ Sanh Ca thậm chí hoài nghi Lục Cửu Thành có phải hay không đem toàn bộ cửa hàng nữ trang đều chuyển tới.
A, không đúng, Cửu Gia một ngày trăm công ngàn việc, khẳng định không có thời gian quan tâm loại chuyện vặt vãnh này, cho nên hẳn là thủ hạ Lục Cửu Thành đi làm.
Thủ hạ Lục Cửu Thành ai cũng phong cách làm việc tàn bạo, càn quét thế sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.