*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cố Cảnh Luật cầm lấy phong bì từ tay chủ tiệm, cảm nhận một chút độ dày mỏng, cau mày: “Mỏng thế.” Chủ tiệm khinh thường liếc hắn một cái, “Bởi vì cậu đẹp trai nên tôi đưa còn nhiều hơn 1/3 so với đã giao hẹn đấy! Còn ngại ít nữa hả Cố đại thiếu gia!” Cố Cảnh Luật nhét phong bì vào túi áo, “Được rồi, tôi đi trước đây.” “Đúng rồi, bên ngoài đang mưa đấy, có mang ô không?” “Không mang, tôi gọi xe về là được.” Cố Cảnh Luật nói đồng thời đẩy cửa văn phòng, vừa ra khỏi phòng nhỏ đã ngoài ý muốn phát hiện dù đã đến lúc đóng cửa nhưng trong tiệm trà sữa vẫn còn mấy cô gái, bọn họ thấy hắn đi ra, không hẹn mà cùng nói: “Trời mưa rồi, Cố Cảnh Luật, em mang theo ô, cùng nhau về nhé?” “Cố Cảnh Luật, em đi xe tới, để em đưa anh về?” … Trong đám thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, có một người hiện ra hết sức đặc biệt. Nhan Vũ ngồi trong góc, cắn ống hút trong cốc trà sữa, yên lặng nhìn Cố Cảnh Luật. Cố Cảnh Luật cùng anh liếc mắt một cái, quay đầu, làm bộ như không phát hiện ra, đi về phía cửa. Nhan Vũ vội vàng thu dọn đồ đạc, đuổi theo, “Nam thần nam thần, đợi tôi!” Cố Cảnh Luật đẩy cửa ra, mưa vẫn rất lớn, nhất thời đúng là không có cách nào ra ngoài. “Tôi cố ý vội tới đưa ô cho cậu đấy!” Nhan Vũ đưa ô cho Cố Cảnh Luật, cười lấy lòng. Cố Cảnh Luật khinh thường đáp: “Anh cho là tôi cần à?” Cố Cảnh Luật nói không sai, ngay cả khi mình không đến, hắn cũng sẽ không thiếu người tình nguyện đưa ô. Nhan Vũ chọt chọt lưng Cố Cảnh Luật, “Cố Cảnh Luật, cậu vẫn giận à?” “Lăn xa một chút.” “Đừng nóng mà, đều là tôi sai, tôi xin lỗi mà.” “Hừ.” Nhan Vũ lấy hộp quà Mr.L đưa ra, “Đây là quà tạ lỗi, cậu nhận đi rồi chúng ta làm lành, được không?” Cố Cảnh Luật nghi ngờ đánh giá cái hộp, “Không phải lại là cái gì hiếm lạ cổ quái đó chứ?” Nhan Vũ chớp chớp mắt với hắn, “Cậu mở ra rồi biết.” Cố Cảnh Luật do dự chốc lát, mở cái hộp ra, một cái đầu lông nhung nhung dò xét nhô lên, nhóc con hai mắt vừa to vừa đen láy nhìn ngó bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Cố Cảnh Luật, sau đó vươn đầu lưỡi, liếm liếm ngón tay hắn. Biểu tình của Cố Cảnh Luật đầu tiên là khiếp sợ, sau đó chuyển thành mừng như điên, cuối cùng là khó thấy ôn nhu như nước. Cố Cảnh Luật đột nhiên ý thức được gì đó, khụ một tiếng, khôi phục lại khuôn mặt lạnh như nước đá, “Đây là cái gì?” “Chó con á.” Nhan Vũ cười hì hì, “Không phải cậu thích động vật sao? Con này là Teacup Poodle.” (1) Cố Cảnh Luật rõ ràng không rời mắt nổi khỏi nhóc con kia, “Anh vô sỉ vừa thôi.” “Hơ?” “Rõ ràng là anh phạm lỗi, lại muốn nó nhận lỗi thay anh.” “Nhưng mà…” Cố Cảnh Luật thật cẩn thận nhấc chó con lên, bỏ vào túi áo, sau đó nói với Nhan Vũ: “Còn ngây ra đó làm gì? Bung dù đi!” “Đây đây.” Nhan Vũ vội vàng mở ô, thầm nghĩ có phải nam thần đã tha thứ cho mình rồi không? Quả nhiên vẫn là Mr.L có biện pháp nha! Có vẻ như trời mưa càng lúc càng lớn, đi xe chắc chắn sẽ ướt hết, Cố Cảnh Luật có hơi hối hận tại sao khi nãy không ở lại cửa hàng chờ mưa ngớt rồi hãy về. Hắn nhìn bốn phía, nói: “Chúng ta trú mưa đi, tôi mời anh uống cafe.” Nhan Vũ thụ sủng nhược kinh, “Được nha được nha, đi đâu uống?” Cố Cảnh Luật cùng Nhan Vũ đi vào một tiệm Starbucks. Hắn chú ý tới biểu tình Nhan Vũ có phần không thích hợp, bèn hỏi: “Anh làm sao đấy?” “Gì chứ,” Nhan Vũ mặt đầy thất vọng, “Ra đây chính là Starbucks trong truyền thuyết đấy à!” “Trong truyền thuyết?” Nhan Vũ bĩu môi, “Nam thần, cậu có thể tưởng tượng được không? Dân nghèo như tôi vẫn là lần đầu tiên đến Starbucks đấy!” “…” “Trong tưởng tượng của tôi, Starbucks không phải hẳn là rất hoành tráng sao? Nhìn thế nào cũng thực bình thường! Cậu xem cậu xem,” Nhan Vũ kéo cánh tay Cố Cảnh Luật, oán giận nói: “Cafe sao lại dùng cốc nhựa chứ! Không phải nên là một cái tách tinh xảo cùng thìa nhỏ xinh xắn sao? Chẳng được như lời đồn!” Mặt Cố Cảnh Luật sa sầm, “Anh nhỏ giọng đi tí thì chết ai à. Địa vị của mấy chỗ như Starbucks với KFC, ở nước ngoài nói không chừng chỉ như chuyện thường ở huyện, giống chúng ta chúng ta ăn vặt ấy, anh nghĩ cao sang lắm chắc?” “Rồi rồi.” Nhan Vũ thở dài, “Không biết mấy cháu nhỏ tổ chức sinh nhật ở KFC nghe cậu nói thế sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ.” “…” Cố Cảnh Luật gọi đồ uống xong thì tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chơi đùa với cún con. Nhan Vũ nhìn ra được, Cố Cảnh Luật đúng là rất thích động vật, ánh mắt hắn nhìn cún con ôn nhu đến nỗi hoàn toàn không giống “Bá đạo thiếu gia” Cố Cảnh Luật chút nào. Nhan Vũ nhìn một người một chó trước mặt, cười hỏi: “Cậu không định cho nó một cái tên sao?” “Ừm…” Cố Cảnh Luật vuốt ve đầu chó nhỏ, “Anh nghĩ nên gọi là gì?” “Gọi nam thần đi!” Cố Cảnh Luật ngẩng đầu trừng Nhan Vũ, “Nó làm nam thần? Thế tôi là ai?!” Nhan Vũ vội vàng nói: “Cậu là nam thần lớn, nó là nam thần bé.” “Không được.” Cố Cảnh Luật ôm nhóc con lên, “Thái Vấn.” (2) “Gì cơ?” “Tôi muốn gọi nó là ‘Thái Vấn’.” “!!!” Nhan Vũ trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh cây cải đần độn quen thuộc nào đó, lại nhìn nhìn bé Teacup Poodle có thể manh hóa lòng người trước mặt —— nam thần cậu có thể đừng đặt cái tên sặc mùi nông dân như vậy có được không! “Anh có ý kiến gì sao?” Cố Cảnh Luật hỏi. “Không có không có!” Nhan Vũ cười gượng đáp, “Đúng là cái tên hay.” Sau ngày hôm đó, Thái Vấn trở thành một thành viên trong gia đình họ. Cũng vì Thái Vấn, độ hảo cảm của Cố Cảnh Luật với Nhan Vũ lập tức lên tới 30, so với nữ chủ còn cao hơn 5 điểm. Đối với sự xuất hiện của Thái Vấn, Đỗ Vũ Ninh cũng cực kỳ cao hứng, con gái vốn cũng rất thích động vật nhỏ, đừng nói là một con Teacup Poodle moe chết người thế này. Thái Vấn được nam nữ chủ ôm ấp cưng nựng, Nhan Vũ không thể không cảm thán, đôi lúc, chó còn sướng hơn người là đây. Cố Cảnh Luật cũng không còn giận Nhan Vũ nữa, trong nhà một mảnh hòa thuận. Nhưng chẳng duy trì được mấy ngày, lại bắt đầu không ổn. Bất quá áp suất thấp lần này không tới từ Cố Cảnh Luật, mà là từ Đỗ Vũ Ninh. Đỗ Vũ Ninh lúc trước hoạt bát sáng sủa, giờ lại từ sáng đến tối bày ra bộ mặt khó chịu, dường như đang có chuyện phiền não gì đó. Hai người đàn ông trong nhà đều chú ý đến điều này, nhưng Cố Cảnh Luật căn bản là chẳng buồn quan tâm, còn Nhan Vũ nhờ đọc tiểu thuyết nguyên bản mà đã biết nguyên nhân phiền não của Đỗ Vũ Ninh. Thân là nữ chủ ngôn tình tiểu thuyết, Đỗ Vũ Ninh đương nhiên nhận được muôn vàn sủng ái. Ngoại trừ nam chủ ngạo kiều bá đạo, nam nhị tao nhã, còn có không ít những anh chàng pháo hôi chỉ xuất hiện một hai chương, một trong số đó chính là tên đàn anh đáng khinh ở trường Đỗ Vũ Ninh. Tên đàn anh này trừ bỏ đáng khinh, còn có một “phẩm chất” khác nữa, chính là đặc biệt đeo bám. Đỗ Vũ Ninh bị gã coi trọng có thể nói là xui xẻo đủ đường. Rõ ràng đã quyết liệt từ chối lời tỏ tình của đàn anh, nhưng gã vẫn như trước không chịu từ bỏ ý định —— mỗi ngày gọi cho nữ chủ mười mấy cuộc đồng thời gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, thỉnh thoảng còn cưỡi một chiếc xe đạp secondhand chặn đường nữ chủ, thế nào cũng phải đưa cô về nhà. Nữ chủ chịu được vài ngày cũng không chịu được mãi, cuối cùng chỉ có thể nhờ Cố Cảnh Luật cùng cô diễn kịch, để Cố Cảnh Luật giả làm bạn trai mình, nghiêm khắc cảnh cáo đàn anh đáng khinh. Hahahahaha…Yêu giả cũng đã yêu rồi, cách yêu thật còn xa chắc? Đang khi Đỗ Vũ Ninh bị đàn anh đáng khinh làm phiền đến không chịu nổi, chuẩn bị nhờ vả Cố Cảnh Luật giúp đỡ, Nhan Vũ đi trước một bước vô cùng quan tâm hỏi nguyên nhân khiến Đỗ Vũ Ninh gần đây phiền lòng, biết được mọi chuyện rồi, lại chủ động xung phong nhận việc thay cô đưa ra cách giải quyết. Đỗ Vũ Ninh có phần nghi ngờ: “Anh…thật sự có thể chứ?” “Đương nhiên! Cô đừng nhìn tôi như vậy chứ tôi đối phó với mấy thằng lưu manh quấn chặt không rời rất lợi hại đó nha!” Đỗ Vũ Ninh lúng túng nói: “Anh ta cũng không tính là lưu manh…” Nhan Vũ vỗ ngực, “Tóm lại, việc này cứ giao cho tôi!” Hôm đó, Nhan Vũ cố tình đeo một cái kính đen, lúc tan học đứng chờ trước cổng trường Đỗ Vũ Ninh. Không quá lâu sau, Đỗ Vũ Ninh liền xuất hiện trong tầm mắt anh, bên cạnh còn có một thằng cha đi theo lải nhải không ngừng. Nhan Vũ hít sâu một hơi, đi về phía hai người, không nói hai lời giữ chặt cổ tay Đỗ Vũ Ninh, mười phần khí phách kéo người ra sau lưng mình. Thằng cha đáng khinh kia mất hứng, “Anh là ai?!” Nhan Vũ nghiêng người, nói với Đỗ Vũ Ninh: “Cô về trước đi!” “Nhưng…” Đỗ Vũ Ninh có hơi do dự. “Yên tâm, không có việc gì.” “Vậy được, anh cẩn thận nhé!” Đỗ Vũ Ninh đi rồi, Nhan Vũ bỏ kính xuống, mặt đầy vẻ nghiêm túc nói với tên đáng khinh kia: “Nói chuyện chứ?” Cố Cảnh Luật về nhà, ngồi chơi với Thái Vấn được một lúc mới nhớ ra người nào đó quanh năm ru rú ở nhà thế mà không có đây. Hắn vừa định gọi cho Nhan Vũ, lại đột nhiên nhớ ra —— anh ta ở đâu liên quan gì mình, lập tức bỏ điện thoại xuống. Đỗ Vũ Ninh đúng lúc này về nhà, cô nói với Cố Cảnh Luật, “Hôm nay có lẽ Nhan Vũ về muộn đấy.” Cố Cảnh Luật không nhịn được hỏi một câu, “Anh ta đi đâu?” “Anh ấy giúp tôi giải quyết một chuyện phiền phức nhỏ.” Đỗ Vũ Ninh đem chuyện tên lớp trưởng đáng khinh nói cho Cố Cảnh Luật. Cố Cảnh Luật nghe xong cảm thấy buồn cười: “Cô cảm thấy anh ta giải quyết được thật hả?” “Anh ấy tự tin như vậy, cho nên…” Cố Cảnh Luật bất đắc dĩ: “Có phải cô cũng bị anh ta làm cho ngu đi rồi không? Đầu óc anh ta như nào cô còn không biết?!” Đỗ Vũ Ninh có chút lo lắng, “Anh ấy liệu có xảy ra chuyện gì không?” “Không đến mức đó đâu. Dù sao đàn anh của cô cũng là sinh viên đại học, chẳng lẽ còn sợ giết người phóng hỏa sao.” Đỗ Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm, “Đúng thế.” “Cùng lắm thì bị đánh cho mặt mũi bầm dập thôi.” Cố Cảnh Luật nhẹ nhàng bâng quơ nói. “…” Đồng hồ chạy hết hai vòng rồi, Nhan Vũ vẫn chưa về, Đỗ Vũ Ninh ngày càng thêm lo: “Anh ấy sẽ không…” “Câm miệng.” Đỗ Vũ Ninh oán giận: “Cảnh Luật, cậu không lo lắng chút nào sao?” “Anh ta là Tiểu Cường đánh mãi không chết, làm sao phải lo.” Đỗ Vũ Ninh thực sự ngồi không yên nữa rồi, “Không được, tôi phải đi tìm anh ấy.” “Cô thôi đi được rồi đấy…” “Tôi cũng không ý chí sắt đá như cậu!” Đỗ Vũ Ninh hét lên. Cố Cảnh Luật liếc mắt xem thường, “Cô đàn bà con gái đi thì có ích gì? Tôi đi.” Chú thích (1) Teacup Poodle/Teacup Puppy: Giống chó Teacup Poodle, có nguồn gốc từ Mỹ, thuộc dòng vật nuôi cao cấp. Cân nặng thường từ 1-2kg. Dòng Tiny Teacup Poodle có cơ thể càng nhỏ hơn nữa, còn gọi là giống chó “bỏ túi”, cân nặng khoảng dưới 1kg ↑
(2) Còn có tên khác là Bonk Choy hay Chiến sĩ Cải Trắng, một nhân vật trong game Plants vs. Zombies 2 ↑
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]