Tám giờ tối hôm đó, cuối cùng Trần Lăng Huy cũng sa lưới ở bến tàu.
Trên đường trở về cục cảnh sát, Nhan Lôi ngồi trong xe của Trần Bạc Vũ, bầu không khí không hiểu sao có chút ngượng ngùng.
Không im lặng giống như cô, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa sau khi nghe cả câu chuyện xong lập tức nhìn Trần Bạc Vũ với ánh mắt khác xưa… Có thể trói con gái của mình lại, cậu cảnh sát này có tiền đồ, có triển vọng.
“Chú à, chú thật sự rất lợi hại.”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa tinh mắt, ông đánh giá cao tất cả những hậu bối quả quyết lưu loát.
Trần Bạc Vũ rất bình tĩnh đáp: “Chỉ tiếc là bắt nhầm người.”
Nhan Lôi trợn mắt: “Cảnh sát Trần, lần sau trước khi anh còng tay người khác có thể hỏi trước một câu được không, lỡ như anh bắt oan người tốt thì sao?”
Trần Bạc Vũ nhìn cô, một câu nói liền khiến cô nghẹn họng: “Cô Nhan, trước khi tội phạm nổ súng giết người sẽ chào hỏi với cô sao?”
“…”
Đúng là không có. Nhan Lôi phát điên, đáng hận, đừng tưởng là anh đẹp trai thì lời anh nói là có lý nhé.
Có điều, anh cảnh sát Trần đẹp trai này nói chuyện cũng thật lạnh lùng: “Cô Nhan, lá gan của cô không nhỏ. Tôi thật không ngờ rằng lại có người đánh cho Trần Lăng Huy một trận trước cả cảnh sát chúng tôi, còn cướp luôn cả súng của cậu ta.”
“Còn không phải do tôi bị ép sao, tôi đâu có ngờ rằng đỡ một người qua đường mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-ba-xuyen-nguoc-van-pha-an/2677263/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.