Nhan Lôi phát hiện mình và bến phà cổ rất có duyên, hai lần gặp xui xẻo đều ở đây.
Trần Bạc Vũ nắm tay cô từ hầm xe chạy ra ngoài. Rất nhanh, họ phát hiện xung quanh không có chỗ trốn. Du thuyền nhà họ Đường tổ chức tiệc đã lái xa bến tàu, phía trước là một gò đất rộng lớn, kho dự trữ ở phía sau cách rất xa.
Nếu tùy tiện rời khỏi bến tàu này, rất nhanh, họ sẽ bị tay súng bắn tỉa coi như tấm bia để bắn.
Ánh mắt Trần Bạc Vũ nhìn về phía đối diện, đường Văn Hóa bến phà cổ và bến tàu chỉ cách nửa con sông Trường Giang, chính giữa là vùng sông nước khoảng 1km.
Ban đêm khi thủy triều rút xuống, mặt sông tĩnh lặng, không sóng không gió, bơi qua đó cũng không khó lắm.
Vấn đề duy nhất là, bây giờ là mùa đông lạnh lẽo, độ ấm của nước sông dưới 0 độ, cơ thể người không thể ngâm trong nước lạnh thời gian dài được.
Bất kể thế nào, đây cũng là con đường duy nhất của họ.
Trần Bạc Vũ không kịp do dự, kéo cô chạy đến bên bờ sông, thấp giọng dặn dò: “Nín thở trước một chút, nhảy xuống với tôi!”
Nhan Lôi giật mình: “Tôi không biết b…”
Còn chưa nói xong, sau lưng họ lại vang lên tiếng súng.
Lá cây xung quanh vang lên xào xạc, Trần Bạc Vũ ôm eo cô, một viên đạn bay sượt qua tay trái của cô. Bên tai có tiếng quát lạnh lùng: “Nhảy!”
Nếu anh nói câu này trong trường hợp khác, còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-ba-xuyen-nguoc-van-pha-an/2677242/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.