🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trần Bạc Vũ trở lại cục cảnh sát thành phố lúc mười giờ tối.

Vừa về đến nơi anh đã muốn đi tìm Nhan Lôi, bởi vì hôm qua sau khi đột kích thẩm vấn Dư Triệu Cảnh trên thuyền, anh lờ mờ cảm thấy có chút bất an, cho nên muốn thảo luận vụ án với Nhan Lôi.

Về vụ vỡ đập nước, Dư Triệu Cảnh đã nói rất nhiều điều.

Trong đó, thứ khiến anh chú ý nhất là nhóm trò chuyện mạng nội bộ kỳ lạ [Thuyền cứu nạn Noah].

“… Lúc trước Trần Lăng Huy và tôi học cùng một lớp. Năm thứ hai trung học, cậu ta nói tham gia một nhóm trò chuyện rất lợi hại.”

“Năm đó mẹ của tôi lừa dối ba tôi có người khác ở bên ngoài… Nhân tình kia là một nhà phát triển bất động sản, sống ở trong khu cư xá dưới đập chứa nước Danh Hồ. Trần Lăng Huy biết rõ tôi hận nhân tình kia, liền hỏi tôi có muốn người đàn ông kia chết không, cậu ta nói cậu ta có biện pháp khiến cho đập chứa nước Danh Hồ vỡ đê, nhấn chìm người đàn ông kia.”

Đây là sự trả thù của người con dành cho mẹ của mình.

Vào năm thứ hai trung học, Dư Triệu Cảnh nổi lên ý muốn giết chết mẹ và nhân tình.

Mẹ hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng ba, bị cậu ta nhìn thấy, ghi hận trong lòng, người thiếu niên huyết khí sôi trào, cậu ta muốn trả thù bằng hành động.

Cậu ta bắt đầu lêu lổng, học kém đi, chơi thân với “học sinh xấu” nổi tiếng toàn trường Trần Lăng Huy. Cũng chính là Trần Lăng Huy giới thiệu cậu ta gia nhập nhóm trò chuyện [Thuyền cứu nạn Noah] này, nói chủ nhóm có thể giúp cậu ta thực hiện ý muốn.

[Thuyền cứu nạn Noah] là một nhóm mã hoá trên phần mềm “Truyền thông trường học”. Trần Lăng Huy từng nói cậu ta gia nhập nhóm trò chuyện này thông qua lời giới thiệu của một chủ bài viết ở trường. Bọn họ sử dụng một khoá học máy tính kéo dài bốn tuần để liên hệ với người trong nhóm, 12 người trong [Thuyền cứu nạn Noah] đã từng cùng nhau thảo luận phương án cụ thể để phá hủy đập chứa nước.

Tôn chỉ của nhóm trò chuyện [Thuyền cứu nạn Noah] là một câu: Mỗi người gây ra tội, chỉ có hồng thủy mới có thể gột rửa.

Trần Bạc Vũ hỏi: “Vậy tại sao cậu lại đưa em họ cậu, Dư Triệu Phi đang học năm nhất trung học vào?”

Dư Triệu Cảnh chủ động khai báo: “… Chủ nhóm trò chuyện nói với tôi rằng, nếu muốn phá hủy đập chứa nước cần rất rất nhiều tiền để mua được quan hệ. Tiền tiêu vặt của tôi không đủ để ủng hộ kế hoạch của anh ta, cho nên tôi đã kéo em họ, Dư Triệu Phi vào nhóm cùng góp tiền chung.”

Không sai, Dư Triệu Phi vì ủng hộ kế hoạch trả thù của anh họ nên mới gia nhập nhóm trò chuyện [Thuyền cứu nạn Noah].

Biệt hiệu của chủ nhóm là Xà, tất cả mọi người đều gọi anh ta một tiếng “anh Xà”.

Sau khi gia nhập nhóm trò chuyện, Dư Triệu Phi liền nổi lên lòng sùng bái đối với anh Xà, cậu ta nói: “Anh Xà đúng là một người tài giỏi đi làm chuyện lớn!”

Anh Xà thực sự rất có uy tín, anh ta là người đứng đầu dẫn dắt 11 người bọn họ, hơn nữa phải có đủ khả năng lãnh đạo mới có thể làm như vậy.

Thậm chí tám năm sau, nói đến người “anh Xà” này, Dư Triệu Cảnh vẫn trầm trồ thán phục: “Chỉ số thông minh của anh Xà rất cao, 11 người chúng tôi cộng lại cũng không thông minh bằng một mình anh ta, Tiểu Phi đã coi anh ta như thần tượng.”

“Lời anh Xà nói ra, người khác không thể không phục. Bất luận hỏi anh ta vấn đề gì, anh ta đều có thể trả lời rất nhanh, đầu óc của anh ta có thể sánh với cả máy vi tính.”

Anh Xà tổ chức lên chiếc [Thuyền cứu nạn Noah] này, hơn nữa còn dùng chính lời nói của mình đầu độc tất cả thành viên, phục vụ cho mục đích riêng của anh ta.

Sau mấy tháng ở chung, em họ Dư Triệu Phi một mực trung thành với anh Xà, cậu ta tin tưởng anh Xà vô điều kiện.

Có một ngày, anh Xà bỗng nhiên nói, để khởi động kế hoạch thuyền cứu nạn Noah cần phải mua chuộc nhân viên nội bộ, cần một số tiền lớn, vì vậy, hai anh em bọn họ không chút do dự mang cho anh Xà một trăm vạn tệ. Đây chính là mị lực siêu mạnh của anh Xà.

Về việc làm thế nào gửi đi một khoản tiền lớn như vậy, Dư Triệu Cảnh nói: “Anh Xà nói ra một địa chỉ, bảo chúng ta đổi tiền thành một tờ chi phiếu, rồi gửi chi phiếu qua bưu điện cho địa chỉ này, mật mã là số của nhóm trò chuyện.

Trần Bạc Vũ hỏi: “Địa chỉ gì?“

“Cửa ra vào của một cảng tàu bỏ hoang.“

Dư Triệu Cảnh khai ra địa chỉ kia, Trần Bạc Vũ đi thăm dò điều tra, chỗ kia đã sớm phá bỏ và dời đi nơi khác, hiện tại đổi thành khu dân cư.

Còn những người khác trong nhóm, Dư Triệu Cảnh nói, bọn họ ít hay nhiều cũng đều cúng tiền, hoặc là trực tiếp lợi dụng quan hệ gia đình để giúp anh Xà, bọn họ đều là người tham dự vụ vỡ đập nước.

Nhưng trong nhóm không có tên của bọn họ, mười hai con giáp chỉ là biệt hiệu của bọn họ, chứ không hề biết đối phương là ai.

Dư Triệu Cảnh nói cho anh biết: “… Biệt hiệu của tôi trong nhóm là Hợi, em họ Tiểu Phi của tôi biệt hiệu là Tuất, Trần Lăng Huy biệt hiệu là Tí. Tôi chỉ biết rõ ba người chúng tôi là ai thôi.”

Trần Bạc Vũ gật đầu, anh chú ý tới chi tiết này hỏi: “Các cậu dùng mười hai con giáp để đặt biệt hiệu, biệt hiệu này là dựa theo quy luật gì? Thứ tự vào nhóm ư?” Dư Triệu Cảnh lắc đầu: “Đây là hệ thống xếp ngẫu nhiên, Trần Lăng Huy biệt hiệu là Tí, nhưng cậu ta không phải người đầu tiên vào nhóm, biệt hiệu của tôi là Hợi, nhưng tôi cũng không phải người cuối cùng vào nhóm.”

Trần Bạc Vũ tiếp tục thẩm vấn: “Các cậu nói chuyện gì ở trong nhóm?”

Dư Triệu Cảnh cẩn thận nhớ lại: “Chúng tôi vốn là trò chuyện xem làm thế nào để phá hủy đập chứa nước, mọi người thảo luận nhiều phương án. Nhưng anh Xà đều nói những kế hoạch phá hủy kia đều không được, sẽ để lại chứng cứ cho cảnh sát. Chúng tôi muốn làm một vụ phạm tội hoàn mỹ nhất, khiến cho cảnh sát cảm thấy đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

Trần Bạc Vũ im lặng một lát, rồi tiếp tục hỏi: “Những người còn lại trợ giúp người tên anh Xà này như thế nào?”

“Tôi cũng không biết, sau khi anh Xà cầm một trăm vạn kia, liền sắp xếp riêng cho 3 người tôi, em họ và Trần Lăng Huy vào một nhóm trò chuyện nhỏ, phân ra khác với những người khác. 8 người còn lại trong nhóm Thuyền cứu nạn Noah làm cái gì, anh Xà cũng không nói cho chúng tôi biết.”

“Các cậu không hề nghi ngờ anh Xà này là một tên lừa đảo sao?” Trần Bạc Vũ hỏi.

Dư Triệu Cảnh cười khổ: “Làm gì có lừa đảo nào tài giỏi như vậy? Anh Xà… anh ta là người thông minh nhất mà chúng tôi từng gặp. Anh Xà còn dạy Tiểu Phi nhiều phương pháp hủy chứng cứ, ví dụ như lợi dụng mưa to xoá bỏ dấu chân.”

Trần Bạc Vũ hiểu rõ, hoá ra thủ đoạn gây án của Dư Triệu Phi cũng là học được từ người anh Xà này. Xem ra, anh Xà còn là một kẻ gây án thành thạo.



Dư Triệu Cảnh tiếp tục nói: “Về sau chúng tôi đợi rất lâu, cuối cùng cũng có ngày anh Xà nói cho chúng tôi biết kế hoạch đã sắp xếp xong. Sau khi mùa mưa dầm bắt đầu, trò hay sẽ mở màn.”

Tháng sáu, tháng bảy hàng năm, lưu vực sông Trường Giang có một mùa mưa dầm kéo dài. Anh Xà noi khi thủy triều kéo tới, chính là lúc tội ác được tẩy rửa.

Mà mùa lũ năm đó xảy ra vào cuối tháng bảy.

Đến ngày 26/7, mực nước của sông Trường Giang đã lên đến ngọn núi cao nhất. Đêm hôm đó, có một chuyện khó tin đã xảy ra trên thượng nguồn Danh Hồ. Đập chứa nước bị vỡ đê, nước sông cuồn cuộn, trôi chảy mạnh mẽ…

Đây chính là toàn bộ những gì cậu ta biết về vụ vỡ đập nước.

Chuyện mà cậu ta và em họ Dư Triệu Phi làm chính là gửi cho anh Xà một tờ chi phiếu, trong đó có một trăm vạn.

Về sau, cảnh sát cho rằng vụ vỡ đập nước là chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng hy vọng chuyện này vĩnh viễn chỉ là ngoài ý muốn, ai cũng không nên phát hiện là do có người gây ra.

Thế nhưng hai tháng trước, tin tức Trần Lăng Huy bị bắt truyền đi. Từ đó về sau, hai anh em bọn họ đứng ngồi không yên.

Chuyện về sau, Dư Triệu Cảnh cũng thẳng thắn thành khẩn nói rõ: “… Trần Lăng Huy tốt nghiệp trung học xong vẫn luôn giữ liên lạc với em họ tôi. Sau đó có một ngày, Trần Lăng Huy bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói có hai người đàn ông tới nhà cậu ta, giống như muốn điều tra vụ vỡ đập nước năm đó. Cậu ta dùng súng mà em họ tôi cho bắn bọn họ bị thương, hỏi em họ tôi có thể giúp đỡ cậu ta, để cậu ta chạy trốn tới nơi khác không.”

“Em họ tôi mắng Trần Lăng Huy không có não, cảnh sát hoàn toàn không có chứng cớ chứng minh tại sao vụ vỡ đập nước lại do người gây ra, rốt cuộc cậu ta nổ súng làm cái gì? Đúng là một tên ngu xuẩn!”

“Nhưng dù ngu xuẩn thế nào, em họ tôi cũng biết chúng tôi phải bảo vệ Trần Lăng Huy, cậu ta là người tiến cử chúng tôi vào Thuyền cứu nạn Noah, cậu ta không thể rơi vào tay cảnh sát được.”

“Vì vậy, em họ tôi liên hệ với một chiếc du thuyền đỗ tại bến tàu, lại để cho Trần Lăng Huy đi đường thủy đến bến phà cổ, lại lên thuyền ở bến phà cổ trốn đến nơi khác.”

“Chiếc thuyền chính là Bihar, công ty cho thuê thuyền Bihar có qua lại với nhà chúng tôi, ông chủ của bọn họ nguyện ý giúp chúng tôi vụ này.”

“Nhưng Trần Lăng Huy vẫn bị thất bại… Từ đó về sau, chúng tôi đều rất lo lắng, lo lắng Trần Lăng Huy sẽ khai hai người chúng tôi ra, lo lắng bản án cũ về vụ vỡ đập nước sẽ bị cảnh sát nhắc lại, lo lắng rằng các anh đã nắm giữ sự thật.”

“Em họ Tiểu Phi của tôi dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, nó nói không thể ngồi chờ chết được, chỉ cần giết cảnh sát điều tra chuyện này, sẽ không còn ai dám đụng đến vụ vỡ đập nước kia nữa.”

“Về sau, Tiểu Phi thăm dò được cảnh sát tham gia tiệc cảm ơn của nhà họ Đường, nó liền lẻn vào.”

Chỉ là lần ám sát đó, Dư Triệu Phi cũng đã thất bại, còn vô tình để lại dấu vết ở hông, vật nghiệp ở nhà kho, dấu vết đường đạn trong ga-ra. Kết quả một nước đi thua, cả bàn cờ đều thua.

Sau tám năm, cuối cùng Dư Triệu Cảnh cũng thừa nhận tội danh lúc trước.

Chỉ có điều, cậu ta vẫn hô lớn câu nói kia: “Tôi và em họ không phải chủ mưu!”

“Anh Xà ca kia… anh ta mới là chủ mưu!”

Anh Xà?

Trần Bạc Vũ nghĩ.

Rốt cuộc người này là ai?

Tại sao anh ta lại để cho 11 người thiếu niên giúp anh ta phá hủy đập lớn?

Biệt hiệu rắn này thật sự rất phù hợp với tính cách người này.

Anh ta là một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, bày ra kế hoạch cẩn thận, gây ra vụ án lớn như vậy, từ đầu tới cuối đều yên lặng không một tiếng động, chỉ huy người khác bán mạng thay mình, còn mình rảnh tay thoải mái, vẫn luôn âm thầm ẩn nấp.

Người này tâm tư kín đáo tinh tế, đừng nói là anh, ngay cả ba của anh Trần Trung Lương đều là lần đầu tiên gặp phải. Chút thủ đoạn của Dư Triệu Phi chẳng qua là học được từ anh Xà mà thôi.

Còn một vấn đề, Trần Bạc Vũ cũng muốn làm rõ: “Tại sao em họ cậu Dư Triệu Phi phải cho Trần Lăng Huy một cây súng?”

Ba tháng trước, đúng là cây súng lục kia đã làm đàn anh Chu Diên của anh và Lục Gia Nhiên bị thương, anh muốn hỏi chuyện này cho rõ ràng.

Dư Triệu Cảnh nghĩ ngợi, khai báo: “Hình như là… Trần Lăng Huy nói ba của cậu ta chết rất kỳ lạ, cậu ta cảm thấy xung quanh có nguy hiểm, cho nên đã xin em họ tôi một khẩu súng để phòng thân.”

Trần Bạc Vũ không hiểu: “Không phải ba của Trần Lăng Huy vô tình rơi xuống nước chết rồi sao?”

Dư Triệu Cảnh lắc đầu, nói: “Cậu ta đã nói sự thật với em họ tôi, ba của cậu ta không phải vô tình rơi xuống nước, là trong nước có quỷ nước, đêm hôm đó kéo ba cậu ta xuống nước chết đuối.”

“Quỷ nước?”

Trần Bạc Vũ nhớ rõ ba của Trần Lăng Huy là Trần Chính Thao, làm nhiệm vụ tại cầu cảng đúng ngày xảy ra vụ vỡ đập. Nhưng trên hồ sơ cục cảnh sát ghi lại, một năm trước Trần Chính Thao trượt chân chết ở bờ sông, giám sát và điều tra lúc đó chứng minh là ngoài ý muốn.

Anh hỏi lần nữa: “Cậu chắc chắn là Trần Lăng Huy nói ba của cậu ta bị quỷ nước giết chết?”

Dư Triệu Cảnh nhẹ nhàng gật đầu: “Trần Lăng Huy còn nói, địa điểm công tác của cậu ta gần sông Trường Giang, cậu ta rất sợ quỷ nước cũng tới tìm cậu ta tính sổ. Cho nên, cậu ta cần một khẩu để phòng thân, tăng thêm lòng dũng cảm.”

Trần Bạc Vũ đã hiểu rõ, trong nội tâm Trần Lăng Huy có quỷ, cho nên nhìn cái gì cũng giống như quỷ.

Nhưng trên thế giới này làm sao có thể có quỷ được? Lúc trước khi anh phá án, cũng từng gặp người bị hại nghi thần nghi quỷ. Nhưng sau đó đều chứng minh cái gọi là quỷ, chẳng qua chỉ là vỏ bọc được các nghi phạm sử dụng để che đậy tội ác thật sự.



Nơi đó có quỷ gì chứ? Cậu ta chỉ thấy lòng người kia… có thể so với ma quỷ, không thể nhìn thẳng.

Đêm đã khuya.

Trần Bạc Vũ đang trên đường đến nhà khách.

Anh tin lời khai của Dư Triệu Cảnh đều là sự thật. Bởi vậy có thể thấy được, tên “anh Xà” kia mới là kẻ chủ mưu của vụ vỡ đập nước.

Nhưng về việc anh Xà là ai, bọn họ vẫn chưa có đầu mối.

Còn sự nghi ngờ về Trần Chính Thao đã được làm rõ, phủ bóng đen lên bản án 26/7 một lần nữa.

Anh định tâm sự với Nhan Lôi một chút, nói không chừng, cô sẽ có phát hiện gì mới.

Hiện tại anh đặc biệt tin tưởng năng lực suy luận của cô.

Nếu không phải có Nhan Lôi, bọn họ hoàn toàn không thể đòi lại công lý cho những người vì tai nạn mà chết.

Nhưng khi anh đi tới cửa lớn nhà khách, người canh cổng nói cho anh biết: “Buổi chiều cô Nhan đã về nhà họ Lục…”

Trần Bạc Vũ im lặng một lúc, trong lòng nhói đau.

Anh có sự ích kỷ của riêng mình, hy vọng Nhan Lôi có thể hoàn toàn tách khỏi Lục Gia Nhiên. Nhưng Nhan Lôi vẫn về nhà họ Lục, về bên cạnh Lục Gia Nhiên…

Sau khi nhận thức được điểm ấy, Trần Bạc Vũ có chút buồn rầu.

Những cảm xúc phức tạp chiếm lấy tâm trí, đầu óc không thể chuyên tâm nghĩ về bản án được.

Vì vậy, anh quay người trở về, lại không chú ý tới một chiếc xe tắc xi vừa vặn lướt qua.

Thật ra Trần Bạc Vũ chân trước vừa đi, Nhan Lôi đã mang theo bạn nhỏ ba ruột về tới nhà khách.

Tắc xi đưa bọn họ đi thẳng đến cửa sau nhà khách, tình cờ bỏ qua Trần Bạc Vũ đi ở cửa trước.

Hôm nay tâm tình của cô không tốt lắm, đêm nay bị Lục Gia Nhiên làm cho tức giận, cho nên cũng không nghe ngóng Trần Bạc Vũ có tin tức trở về không, mà quay về nhà khách liền ngủ một giấc, định rằng ngày hôm sau sẽ đi hỏi xem Trần Bạc Vũ trở lại chưa.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, bầu trời hạ mang tới cơn mưa nhỏ tí tách.

Nhan Lôi vừa mới mở mắt ra, liền thấy bạn nhỏ ba ruột mở TV, bắt đầu quan tâm chuyện xảy ra trong nước.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa sau khi làm cảnh sát liền có một thói quen, mỗi sáng sớm, ông sẽ vừa xem tin tức lúc sáng sớm, vừa rửa mặt đánh răng, dù rằng bây giờ chỉ là một em bé năm tuổi, nhưng thói quen này vẫn giữ nguyên không đổi.

Đây gọi là là chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, chuyện nào cũng quan tâm, tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng tin tức, kèm theo bữa sáng.

Nhan Lôi cũng xem tin tức lúc sáng sớm với ba, nhìn xem hôm qua có xảy ra chuyện lớn gì không.

Chỉ nghe dẫn chương trình đẹp trai giới thiệu: “… Theo ghi nhận của phóng viên đưa tin. Sáng nay, đội tuần tra ở bờ sông đã vớt được một thi thể trên mặt sông. Được biết, người chết là một ngư dân địa phương, khuya hôm trước khi đi tản bộ thì mất tích. Pháp y xác định là do vô tình rơi xuống nước… Hiện người nhà đã nhanh chóng đưa về nhà an táng.”

Có ngư dân rơi xuống nước ở bờ sông… Thật đáng thương.

Nhan Lôi nghĩ tới ngày hôm đó mình rơi xuống nước, nếu không phải Trần Bạc Vũ cõng cô lội nước vượt sông, cô cũng không thể sống sót. Cái cảm giác nước sông rét thấu xương kia, đến nay cô vẫn còn thấy sợ.

Người dẫn chương trình lại nói: “… Hôm qua, trên diễn đàn địa phương lưu truyền một lời đồn về quỷ nước. Nói ngư dân rơi xuống nước là do quỷ nước gây nên, hiện tôi xin nói với người dân rằng không tin lời đồn, không truyền lời đồn, mỗi người đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường mạng tốt đẹp…”

Quỷ nước gây án? Nhan Lôi có chút buồn cười, cô sẽ không tin vào loại lời đồn như vậy.

Thật ra quỷ nước là do người lớn đề phòng trẻ con rơi xuống nước, cho nên bịa ra chuyện ma quỷ để hù doạ bọn trẻ.

Ngược lại ba ba bỗng nhiên nói: “Lôi Lôi, ba tự dưng nghĩ đến một chuyện… hình như ba của Trần Lăng Huy khi tản bộ ở bờ sông cũng vô tình rơi xuống nước tử vong. Con nói xem, chuyện này có phải rất kỳ lạ không?”

“Ba nói Trần Chính Thao ư? Con đã xem qua hồ sơ của ông ta, cảnh sát nói camera giám sát đã chụp được hình ảnh một mình ông ta đi về phía bờ sông, pháp y cũng đã nhận định, chắc có lẽ ông ta không bị giết đâu.”

Nhan Lôi còn nhớ rõ người này, Trần Chính Thao là nhân viên quản lý bến tàu đêm xảy ra vụ vỡ đập nước. Hơn nữa còn bị con của ông ta bỏ thuốc ngủ, lái thuyền mành lao ra khỏi bến tàu.

“Ba cảm thấy cái chết của Trần Chính Thao có chút kỳ quái, nhưng không nói ra được kỳ quái ở chỗ nào.” Nhan Quốc Hoa chống cái cằm nhỏ.

Cảnh sát vẫn luôn để ý Trần Lăng Huy, lại quên điều tra nguyên nhân cái chết của ba cậu ta.

“Ba à, ba đừng nghi thần nghi quỷ cho mọi người nữa.” Nhan Lôi mặc quần áo xong, thuận miệng nói: “Trần Chính Thao này không thể nào bị quỷ nước giết chết được.”

Kết quả một giờ sau…

Câu nói vô tâm này của cô, chỉ là lời nói, lại trở thành sự thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.