Tám giờ mười phút tối, trong bể bơi Dòng Thác.
Nhan Lôi đang định về cùng Chu Hoằng Nghiên thì bỗng nhận được điện thoại của Chu Diên.
Chu Diên nói hết sự thật cho cô, đồng thời còn dặn dò: “Tối nay Tiểu Nghiên cũng đến bể bơi, cô mau chóng đưa con bé về đi nhé.”
Cô tắt điện thoại, lúc này mới nhận ra không thấy Chu Hoằng Nghiên đâu nữa, trong bể bơi lúc này không có một ai. Đồng thời, Thạch Man Linh và Giang Nguyệt Sơ cũng không ở đây, cả bể bơi lớn như vậy mà chỉ còn có tiếng hô hấp của một mình cô.
Yên lặng.
Xung quanh là sự yên lặng như nước chết.
Trong nháy mắt, Nhan Lôi đã hiểu rằng có chuyện gì xảy ra, nhịp tim cũng theo đó mà tăng tốc.
Hô hấp, lại hô hấp, hít thở sâu.
Nhan Lôi cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, cô chống tay lên cầu thang rồi nhanh chóng bò lên bờ, lao đến phòng thay đồ. Chỉ thấy cửa tủ thay đồ của Chu Hoằng Nghiên đang mở, áo tắm của cô ấy đang treo trong tủ, nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống dưới tích góp thành một vũng nước dưới đất.
Cô lại nhìn sang những tủ quần áo khác, tủ quần áo ghi tên Thạch Man Linh và Giang Nguyệt Sơ cũng đang mở. Xem ra, ba cô gái này cùng nhau ra khỏi phòng thay quần áo này, ra khỏi phòng bắt đầu từ lúc Chu Diên gọi điện thoại cho cô.
Bọn họ còn có thể làm gì?
Giờ phút này, cô dám chắc rằng Chu Hoằng Nghiên đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-ba-xuyen-nguoc-van-pha-an/2677210/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.