Nhan Quốc Hoa cảm thấy rau cải trắng mình nuôi hơn hai mươi năm được người ta yêu thương.
Ông Trần đang ở trước mặt người khác, đồng ý cho Nhan Lôi là con dâu nhà họ Trần. Dựa vào cái gì chứ? Còn chưa có sự chấp thuận của ông già này mà!
Sau khi trở lại phòng, Nhan Lôi xoa dịu ba, chẳng qua ông Trần chỉ nhất thời cao hứng nên nói đùa một chút thôi, chúng ta không cần chấp nhặt với ông ấy.
“Ba thấy con cũng rất vui vẻ đấy.” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa thở phì phì nói: “Trần Trung Lương, đừng tưởng rằng ông ta cho chúng ta một chỗ ở thì con nhất định phải cưới con trai ông ta. Hừ! Nếu đặt vào vị trí trước kia của ba, dù thế nào con cũng phải cưới một thị trưởng mới xứng tầm! Đừng cười, con cười cái gì vậy hả?”
Nhan Lôi cười đến phun cả nước miếng, phải nói rằng đưa trẻ béo mũm mĩm khi tức giận lên đáng yêu tới cỡ nào, cô không nhịn được nhéo má ông: “Ba, con tìm cho ba một người ba dượng thương ba, yêu ba, chăm sóc ba, không tốt sao?”
“Ba dượng cái gì?! Ba là ba mày! Cho dù hai đứa kết hôn… thằng nhóc kia cũng nên gọi ba là bố vợ.”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa kháng nghị, ánh mắt long lanh như nước trừng lên còn lớn hơn cả chuông đồng.
Nhan Lôi trêu chọc: “Ba đã đồng ý cho con và Trần Bạc Vũ đến với nhau mà?”
“Đồng ý cái rắm! Con là rau cải trắng của lão già họ Nhan đây, không thể cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-ba-xuyen-nguoc-van-pha-an/2677203/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.