Ban đêm, bệnh viện.
Y tá bước vào phòng bệnh một lần nữa, đặt một chậu hoa diên vĩ lên bệ cửa sổ.
Bầu trời chuyển màu ráng đỏ, màu đỏ loang lổ, xuyên qua cửa sổ kính của một số tòa nhà chọc trời, những tia nắng cuối cùng chiếu rọi lên chậu hoa diên vĩ, màu mây và hoa hòa lẫn vào nhau, tạo ra có một vẻ đẹp tuyệt vời rất khác biệt.
Nhưng rõ ràng, bệnh nhân trên giường số 2 không có tâm trí để thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Ngay sau khi cảnh sát rời đi, Tiêu Văn Đông ngồi dậy và dùng máy tính. Anh ta di chuyển con chuột bằng tay phải nguyên vẹn của mình, tay còn lại treo trên không trung, anh ta gõ bàn phím bằng một tay, trên khuôn mặt đẹp trai và nho nhã lộ ra một chút lo lắng.
Anh Tiêu đang làm cái quái gì vậy?
Y tá không khỏi tò mò về anh ta, vì vậy cô ấy lặng lẽ nhìn anh ta.
Trong hồ sơ ghi anh Tiêu năm nay 36 tuổi, tình trạng hôn nhân là đã ly hôn, có bằng cấp sau đại học ngành tin học. Nhưng anh ta đã nằm viện ba ngày, vậy mà không có người nhà đến thăm… Có phải hơi đáng thương không?
Nhìn gần năm phút, anh Tiêu vẫn không nhận ra mình. Y tá không nhịn được mà đi qua, cô ấy ho nhẹ mấy cái, muốn nhắc nhở anh ta rằng người bị thương cần nghỉ ngơi nhiều hơn…
Thế nhưng, Tiêu Văn Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người cô ấy. Lúc này y tá không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ba-ba-xuyen-nguoc-van-pha-an/2677165/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.