🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thật ra, Dương Bồi là một người rất bình thường.

Nhà anh ta ở chỗ đường phố không có ánh sáng chiếu đến, cũng không có câu chuyện gia tài bạc triệu truyền kỳ nào.

Bình thường anh ta không quan tâm tới tin tức, không thích tám chuyện về ngôi sao, cũng không biết tới mấy vị tên tuổi lớn trong bảng xếp hạng nhà giàu.

Anh ta thích nhất là tán dóc với nhóm tài xế lái xe đường dài, nghe bọn họ kể về các câu chuyện thú vị trên đường đi.

Anh ta vừa lên tiểu học đã nghỉ học, bốn mươi năm sau đó, một mình anh ta sống trong ngõ nhỏ cũ kỹ trong Cổ Thành.

Lại nói tiếp, thứ “mới” duy nhất dính tới cuộc sống của anh ta, chính là mỗi buổi tối ngồi xem bản tin thời sự.

Nhưng anh ta xem bản tin thời sự, cũng không phải là quan tâm tới chuyện quốc gia đại sự gì, mà là chỉ muốn xem dự báo thời tiết chiếu sau bản tin thời sự mà thôi, nếu thời tiết không tốt, công nhân không thể bắt đầu làm việc, thì sẽ ít đi một miếng cơm.

Theo lý thuyết, anh ta chỉ là một người bình thường luôn giữ phép tắc, muốn một cuộc sống mùa đông lạnh có lò sưởi ấm giường, làm việc lao động chân tay sẽ được trả công hậu hĩnh, ngày ngày tháng tháng mồ hôi đều rơi như mưa.

Nhưng… một người bình thường vẫn có ba. Trong ký ức của anh ta có một người ba, tên là Dương Nghiên Quần. Ba mươi năm trước, ba anh ta tới châu Phi đầu tư, sau đó không quay về nữa.

“Ba của con đã chết rồi! Bị Từ Văn Bác hại chết!”

“Cháu trai, cháu phải nhớ kỹ, Từ Văn Bác trộm vé máy bay của ba cháu, ông ta chính là kẻ thù lớn của nhà chúng ta!”

“Không được quên mối thù cũ của nhà họ Dương chúng ta, ông nội sắp đi rồi, cháu trai ngoan, nhớ rõ nhất định phải báo thù cho ba cháu…”

Thật ra anh ta cũng là một người số khổ, năm mười mấy tuổi mẹ anh ta mắc bệnh rồi qua đời, hơn hai mươi tuổi ông nội cũng ra đi. Trước khi qua đời, tất cả người thân đều dặn dò anh ta một câu, đừng quên báo thù cho ba mình.

Từ nhỏ anh ta đã biết kẻ thù của nhà mình tên là Từ Văn Bác. Ba mươi năm trước, chiến tranh bùng nổ ở Botswana, Từ Văn Bác bỏ lại ba anh ta, một mình quay về quê hương.

Nói đúng hơn, Từ Văn Bác đồng thời cũng bỏ lại một trăm người đồng hương đã từng đi cùng với ông ta. Trong đó không thiếu những người thân trong dòng họ và con cháu của hàng xóm láng giềng.

Các đồng hương đều chôn xương nơi đất khách quê người, đây là nét bút đẫm máu mà Từ Văn Bác đã tạo ra.

Tất nhiên đối với Từ Văn Bác mà nói mạng sống của các nhân công này đều chỉ là món hàng hóa thấp kém, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chết một người lại thuê thêm một người là được.

Nhưng anh ta biết, sau lưng mỗi nhân công đều có một gia đình.

Bọn họ có vợ để nhớ thương, cũng có những cô con gái đáng yêu.

Máu của bọn họ là dòng máu nóng, thịt cũng không làm từ sắt, đều nghèo khổ mong chờ cuộc sống tốt đẹp hơn.

Yêu hận của bọn họ đều quá hèn mọn quá nhỏ bé, nhưng cũng không phải là kiểu người không biết than vãn về ân ân oán oán.

Mỗi người đều có niềm đam mê mãnh liệt, mỗi người đều có các câu chuyện nhàm chán, thần tiên cũng không ngăn được hi vọng tràn trề trong họ. Đây mới là cuộc sống của một người bình thường trong những người bình thường nhất.

Nhưng Từ Văn Bác đã làm tan nát biết bao nhiêu gia đình rồi? Có thể chính ông ta cũng không biết được.

Thật ra địa vị cao thấp của mỗi người đều khác nhau, vạch khởi đầu và vạch đích cũng không giống nhau. Không phải ai cũng có thể vĩ đại như vậy, không phải ai cũng xem sống chết nặng tựa Thái Sơn.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn cho rằng một người cho dù có xuất thân như thế nào đi nữa, ít nhất cũng phải lương thiện một chút. Nếu tạo nghiệp quá nhiều, vậy thì ông trời cứ bắt tên đó đi luôn cho rồi.

Nhưng loại khốn nạn táng tận lương tâm như Từ Văn Bác, có ông trời biết, nhưng tại sao ông ta vẫn sống tốt như vậy?

Dường như ông trời đã nhắm mắt lại, đã quên bắt người này tới địa ngục.

Mỗi một năm, anh ta đều nhìn bộ dạng hăm hở của Từ Văn Bác trên ti vi, ông ta là một người có tiếng tăm sống rất xa hoa, vệ sĩ bên người còn sức dài vai rộng hơn cả mình. Cứ như vậy, chuyện báo thù, đã trở thành một chuyện quá mức xa xôi.

Kết quả là, năm ngoái anh ta đã làm ra một chuyện lớn, ba làm con chịu.

Anh ta nghe đồng hương kể lại, con trai của Từ Văn Bác đang cho vay nặng lãi ở trong trường đại học, đúng lúc, vợ của ông Vương sát vách làm quản lý ở trường Đỉnh Đại, vì vậy anh ta tới cầu xin thím Vương kia, nhẹ nhàng biết được số phòng ký túc xá của Từ Hiểu Bân.

Sau đó, anh ta mang theo một cây gậy, đến kí túc xá nam trong trường Đỉnh Đại, buồn bực đánh Từ Hiểu Bân một gậy, đổi lại là bị tạm giam ba mươi ngày.

Tiếp đó, Từ Văn Bác đã biết được chuyện này, phái người tới tìm anh ta, đập nát nhà anh ta, cắt đứt xương đùi của anh ta. Vào những ngày mùa đông lạnh dưới không độ, một người gãy chân như anh ta nằm bẹp trên giường lò, thậm chí ngay cả một ngụm cơm nóng cũng không ăn được.

Đúng lúc này, thầy Tiêu bước vào trong nhà anh ta.

Thầy Tiêu nghe được mối thù giữa anh ta và nhà họ Từ, cố ý tới đây an ủi anh ta, còn vì anh ta mà thở dài nói: “Anh Dương, Từ Văn Bác khinh người quá đáng, tôi và anh đều là những người cùng thuyền số khổ!”

Những lời này, khiến cho anh ta bật khóc. Lại nghĩ tới, đây là lần đầu tiên anh ta khóc trong bốn mươi năm nay.

Thầy Tiêu trong suy nghĩ của anh ta là một người tốt, Tiêu Văn Đông cho anh ta sáu vạn tệ, đón anh ta đến bệnh viện phẫu thuật nối xương. Sau khi chữa khỏi chấn thương, anh ta dập đầu với thầy Tiêu, nói kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của anh ta.

Nhưng thầy Tiêu không cần anh ta kiếp sau làm trâu làm ngựa, anh ta nói: “Anh Dương, hay là anh làm một vụ chung với tôi đi! Chúng ta cùng nhau dùng thuốc nổ giết chết Từ Văn Bác!”

Anh ta đồng ý với thầy Tiêu, uống một chén rượu, gửi gắm mạng sống vào anh em, anh ta gia nhập mười hai con giáp.

Đồng thời anh ta cũng gặp được những người có cảnh ngộ như mình, còn có bốn người con trai khác cũng bị nhà họ Từ hại thảm. Thầy Tiêu gửi gắm hy vọng báo thù cho năm người bọn họ, nói cho bọn họ địa điểm của thuốc nổ.

Thầy Tiêu nói, nếu ông trời không bắt Từ Văn Bác đi, vậy chúng ta dùng chính tay mình để bắt ông ta đi!

***

Nhưng sau đó anh ta mới biết được, kế hoạch của thầy Tiêu không chỉ là giết chết Từ Văn Bác, anh ta còn muốn dìm chết vô số người vô tội, chuyện này có chút vượt ngoài dự liệu của mình.

Hôm nay sau khi bước lên thuyền, anh ta ngơ ngác đứng ở đầu thuyền nhìn mặt trời mọc.

Sông Trường Giang chảy qua Cổ Thành, dòng sông đó nằm sau lưng ngõ nhỏ mà anh ấy lớn lên.

Đi qua hai con đường ở phía trước, tới đầu hẻm tối đen tĩnh mịch kia, chính là chợ bán thức ăn và con phố món ăn bình dân của Cổ Thành. Những lúc rảnh rỗi, anh ta thường xuyên ở chỗ đó uống rượu tán gẫu với hàng xóm.

Tiếp đó đi về phía trước là qua cầu trên sông Trường Giang, có bãi bùn mọc đầy những khóm cỏ lau, đây chính là nơi anh ta đi theo ba mình mò cua bắt cá.

Hơn bốn mươi năm qua, vùng đất đầy nước này đã tạo ra một hán tử còn sống sờ sờ như anh ta.

Hiện tại, anh ta hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác, thì ra đây là nhà của anh ta.

Cho dù thế gian này có rất nhiều tối tăm, âm hiểm, thống khổ, bất đắc dĩ và đấu tranh. Nhưng anh ta vẫn không muốn nhấn chìm cả nhà mình.

Vốn dĩ tất cả sự tốt đẹp trên thế giới này đều chỉ có trong nguyện vọng, không phải cũng đều thực hiện được. Luôn có người không đợi được ngày nước sông Hoàng Hà trở nên trong sạch, cũng có những người mái đầu đang bạc dần đi trong nỗi tuyệt vọng…

Nước Trường Giang thật sự có thể gột rửa được tội ác sao?

Sống cả một đời, thật sự muốn dùng oán báo oán sao?

Bởi vì không thể buông được thù hận, nên phải giết chết ai đó để bù đắp vào nỗi trống trải trong lòng sao?

Chẳng lẽ, anh ta phải cứng rắn đến mức hạ quyết tâm, hủy đi quê hương của chính mình hay sao?!

Nhà vĩnh viễn là nơi con người lưu luyến.

Cá trong chậu nhớ hồ xưa, chim trong lồng nhớ rừng cũ.

Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, đều là những đạo lý như này.

Anh ta thật sự là một người tầm thường, đến chết cũng không muốn hoàn thành chuyện lớn rung trời lở đất. Nhưng mãi cho đến khi bước lên con thuyền, anh ta mới nghĩ thông được chuyện này.

Mười hai giờ trưa, thuyền chạy nhanh đến vùng nước kia. Nổ một tiếng ở nghĩa trang, rõ ràng Từ Văn Bác đã tan thành trăm mảnh, cuối cùng kẻ thù lớn của anh ta cũng đã chết rồi. Trên núi Nam Sơn nổ một tiếng, Lữ Văn Triệu khóc nói cho anh ta biết: “Thầy Tiêu đi rồi!”

Nghe được tin này, không biết tại sao, anh ta ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó năm người bọn họ cãi nhau, thì ra lúc chuyện lớn ập tới đầu, ai cũng không chịu làm ác quỷ đầu tiên.

Cuối cùng, Lữ Văn Triệu hạ quyết tâm: “Toàn một đám phế vật, để tôi ấn cho! Nổ chết đám địa chủ nhà giàu chó chết kia!”

Lữ Văn Triệu định cho thuyền đẩy hết tốc lực tiến về phía trước, đâm vào đập chứa nước. Như vậy chỉ cần năm phút đồng hồ, đập chứa nước sẽ tứ phân ngũ liệt.

Anh ta nhìn Lữ Văn Triệu đi tới phòng điều khiển, đột nhiên trong đầu anh ta vang lên một tiếng nổ ong ong. Giống như trước mắt hiện ra cảnh tượng một đống thi thể đông nghịt trôi dạt trên sông Trường Giang.

Mà những người này, đều là những ông cụ, những bà cụ mà anh ta hay gặp mỗi ngày. Tiếp theo, trong lòng xuất hiện một giọng nói tự nói với chính mình, không được nổ tung đập chứa nước, nơi này là nhà của mình.

Ngay khoảnh khắc đó, anh ta quyết định buông tha mối hận thù cố chấp trong ba mươi năm qua.

Chân không nghe theo sai khiến, hai tay cũng không nghe theo sai khiến, trái tim cũng không nghe theo sai khiến. Thì ra anh ta đúng thật là không ra tay được.

Mắt thấy Lữ Văn Triệu sắp đi tới cửa phòng điều khiển, anh ta lập tức bổ nhào tới, ôm lấy chân của Lữ Văn Triệu, mỗi một tiếng đều cầu khẩn nói: “Anh Lữ, chúng ta không làm nữa, thu tay lại đi!”

“Dương Bồi! Mày cái đồ chó hoang bỏ đi này!” Lữ Văn Triệu tức giận đến đạp cho anh ta một cú, nước bọt bay đầy trời: “Thu tay lại?! Mày đùa cái gì vậy hả! Thầy Tiêu cho chúng ta nhiều thuốc nổ như vậy, giờ không nổ tung đập chứa nước, thì chúng ta còn mặt mũi nào nhìn thầy ấy đây?!”

Khớp hàm anh ta cắn thật chặt, cầu xin: “Anh Lữ, Từ Văn Bác đã chết rồi, đừng giết người thêm nữa! Đừng giết nữa!”

“Không giết thì còn mặt mũi nào nhìn ba của chúng ta đây?!” Hai mắt Lữ Văn Triệu đỏ tươi: “Chẳng lẽ mày quên rồi sao?! Hơn ba mươi năm trước, ba của chúng ta đều bị Từ Văn Bác hại chết!”

Anh ta vẫn ôm chặt không chịu buông: “Anh Lữ ơi, đó là do một mình Từ Văn Bác làm, ông ta đã chết rồi! Thù lớn đã báo được rồi!”

“Mới chết một Từ Văn Bác thì sao mà đủ?!” Lữ Văn Triệu đá văng anh ta, chửi lấy chửi để: “Mày nghĩ thử xem, nếu đám lão già trong nghĩa trang kia có thể xử lý được Từ Văn Bác sớm một chút, thì năm người chúng ta sao lại có ngày hôm nay?! Những người từng để cho Từ Văn Bác ung dung tự tại, đều là đồng lõa với ông già nhà họ Từ kia, đều phải chết cùng ông ta!”

Dương Bồi lại nhào tới, gắt gao không chịu buông tay: “Anh Lữ à, buông tha cho bọn họ đi, thù sâu oán nặng của chúng ta không liên quan gì tới những người kia. Đây là nơi chúng ta lớn lên, một khi nổ tung, sẽ phải chết biết bao nhiêu người đây…!”

“Mày câm miệng!”

Lữ Văn Triệu không đồng ý lời cầu xin của anh ta, vì vậy, bọn họ đành phải đánh nhau.

Lữ Văn Triệu liều mạng muốn đi tới khoang điều khiển đẩy tay lái, còn anh ta thì liều mạng ngăn cản bước tiến của Lữ Văn Triệu, bởi vì dưới nước sông kia, chính là quê hương của anh ta.

***

Giờ phút này, Nhan Lôi đang ở trên bờ thấy một cảnh này rất rõ ràng. Dương Bồi đánh nhau với một người đàn ông khác, hai người đàn ông to lớn tay không vật lộn trên mặt đất, đạp nhau đến nỗi rớt cả quần.

Người đàn ông lạ mặt kia hết đạp lại đá Dương Bồi, còn Dương Bồi rõ ràng đang rơi vào thế yếu, anh ấy đành phải dùng hai tay kéo hai cái chân của người đàn ông kia, dùng chính thân thể của mình khóa bước chân của người đó lại.

Người đàn ông kia đá một cước qua, Dương Bồi bị đạp đến nỗi mặt lún xuống, máu tuôn rơi như thác nước, văng vào trong hốc mắt của Dương Bồi. Còn Dương Bồi vẫn ôm chân anh ta như trước, ôm chặt không chịu buông tay.

Không được!

Nhan Lôi biết, nếu còn tiếp tục như vậy thì Dương Bồi chắc chắn sẽ bị người kia đánh chết!

Cô chợt nhận ra, thuyền này, những người này, chính là khâu cuối cùng mà Tiêu Văn Đông để lại, trên thuyền khẳng định chứa đầy một kho thuốc nổ!

Giờ phút này, thuyền còn đang trôi vùn vụt ở giữa sông. Xem ra 20 phút nữa, chiếc thuyền này sẽ đâm vào đập chứa nước!

Trước tiên Nhan Lôi nhanh chóng liếc nhìn sang hai bên trái phải, trên bờ sông không có thuyền khác để sử dụng, chỉ có một cái săm lốp xe cũ nát để sẵn trên hàng rào của đập chứa nước, đây là phao cứu sinh mà đội cứu sinh của phòng tuần tra để lại. Lúc cần thiết, có thể gỡ săm lốp xe xuống, ném vào trong nước, từ đó cứu được người bị rơi xuống nước.

Cô không nhiều lời gỡ bỏ dây thừng, sau đó đeo săm lốp xe lên người mình, rồi nhảy vào trong sông.

Bùm một tiếng.

Một cơn sóng to đánh tới, thiếu chút nữa đã hất tung cô đi.

Nhan Lôi cắn chặt răng lại, cô tóm chặt săm lốp xe, sau đó thực hiện động tác bơi ếch, đi tới chiếc thuyền kia.

Lại nói, kỹ thuật bơi lội của cô vẫn do Thạch Man Linh chỉ dạy. Thạch Mạn Linh chính là một trong mười hai con giáp của anh Xà, cô lại dùng kỹ thuật bơi lội mà cô ấy chỉ dạy, để cố gắng ngăn cản kế hoạch của anh Xà. Ông trời tạo hóa thật trêu ngươi.

Bơi khoảng chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng cô cũng bơi tới phía dưới thuyền mành vận chuyển này, đồng thời nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dương Bồi, xem ra, anh Dương không chống đỡ được nữa rồi.

Nhan Lôi gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cô không thể chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa. Vì vậy, hai tay cô bám víu vào mép thuyền, đột ngột hít một hơi, dùng hết sức lực từ lúc bú sữa đến giờ, thân thể nâng lên phía trước, sau đó đạp lên mép thuyền, rồi nhảy lên boong tàu.

Lữ Văn Triệu gấp gáp không lường trước được sự xuất hiện của cô, hoảng sợ. Còn Dương Bồi trên mặt đất đã bị anh ta đá gãy xương sườn, chọt trúng lá phổi, đang phun ra từng ngụm từng ngụm bọt máu, nhưng cho dù như thế, hai tay Dương Bồi vẫn ôm lấy hai chân Lữ Văn Triệu như cũ.

Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Nhan Lôi đỏ lên, Lữ Văn Triệu tỉnh táo lại, chuyển động quai hàm: “Mày là ai? Sao mày lên được đây?!”

Nhan Lôi không thèm nhiều lời với anh ta, bàn về sức mạnh, cô chắc chắn không phải là đối thủ của người đàn ông này, nhưng cô nhìn thấy trên boong thuyền có không ít dụng cụ sửa chữa, vậy nên cô cầm lấy một cái cờ lê sắt lên trước, giơ tay lên, hung hăng đập một cái, dùng sức ném lên trên đầu của Lữ Văn Triệu, ngay chính giữa ót của Lữ Văn Triệu.

Lữ Văn Triệu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bị đau mà kêu to, thân thể anh ta đột nhiên quay lại, lập tức vứt Dương Bồi đang bám ở trên đùi, cơ thể Dương Bồi giống như sợi bông rách bay ra ngoài, va trúng mạn thuyền của boong tàu.

Lúc này, Nhan Lôi lại nhặt một cái mái chèo lên, cô thừa dịp Lữ Văn Triệu còn chưa kịp phản ứng, hung hăng giơ mái chèo lên, đập một cái lên đầu Lữ Văn Triệu!

Nhưng Lữ Văn Triệu đã lui về sau, tránh được một kích của cô, miệng bắt đầu chửi loạn lên: “Con đĩ mẹ mày, mày dám đánh ông nội mày hả?!”

“Mày mới cút mọe xa tao ra một chút đấy!”

Sự nổi giận trong Nhan Lôi đã bị kích động lên, trong xương cốt của cô kế thừa sự chính trực và can đảm từ ba ruột cô, vậy nên cô vung mái chèo đập tới, nhưng tay Lữ Văn Triệu đã bắt được mái chèo, rồi dùng lực đoạt lấy.

Nhưng phản ứng của cô rất nhanh, thừa dịp đầu óc Lữ Văn Triệu vẫn còn một chút chưa tỉnh táo lại, Nhan Lôi buông mái chèo ra, lập tức nghiêng người tiến tới, dùng tuyệt chiêu độc nhất để đối phó với đàn ông mà ba ruột đã dạy cho cô, đá vào trứng!

(Mọi người: Hai người quả nhiên là cha con ruột…)

Cô tích tụ hết khí lực, nghiêng người đá xoáy lên, hung hăng đá một cước vào trứng của Lữ Văn Triệu!

“Á!” Trong nháy mắt trứng vỡ đầy đất.

Lữ Văn Triệu gào to, lập tức che kín đũng quần. Mái chèo trong tay rơi trên mặt đất, Nhan Lôi nhân cơ hội nhặt mái chèo lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tay, tiếp tục đánh vào giữa ót của Lữ Văn Triệu.

Lần này không có ngoại lệ, Lữ Văn Triệu thẳng đờ ngã xuống.

Cuối cùng cũng đã giải quyết xong Lữ Văn Triệu, Nhan Lôi chưa kịp lấy hơi, lập tức đã tới nâng Dương Bồi dậy: “Anh Dương, anh không sao chứ?!”

Xương sườn của Dương Bồi đã bị gãy hết, anh ta bị thương rất nặng, hộc ra từng ngụm từng ngụm máu, hơi thở mỏng manh: “Cảnh sát Nhan, mau tới phòng điều khiển, xoay ngược bánh lái lại… Trên thuyền có rất nhiều nitroglycerin, thuyền đâm vào đập chứa nước… thì món đồ kia sẽ… nổ tung.”

Nitroglycerin! Màu mắt của Nhan Lôi hơi trầm xuống, ba từng nói qua nitroglycerin là một loại thuốc nổ công nghiệp, một khi bị chấn động sẽ tạo ra một vụ nổ cực lớn, vô cùng nguy hiểm!

Cô đành phải bỏ lại Dương Bồi, chạy đến khoang phòng điều khiển trên thuyền trước, chỉ thấy trong khoang thuyền chở cát này đều chi chít đủ loại máy móc, nhưng cô lại không biết cái nào dùng để lái thuyền, đành phải đẩy tất cả công tắc theo hướng ngược lại, đồng thời, cô cũng dùng sức đẩy bánh lái theo hướng ngược lại, hơn nữa còn dùng dây thừng đính chặt lại.

Lúc này, cánh quạt ở dưới thuyền phát ra âm thanh tắt máy, mấy mái chèo lớn cũng làm chậm tốc độ đi tới.

Nhưng vì thân tàu quá lớn, bị điều khiển dưới tác dụng của quán tính, mái chèo ngừng lại và chuyển hướng vô cùng chậm chạp, thuyền vẫn đi theo quán tính, trôi về hướng đập chứa nước.

Trên đầu Nhan Lôi đầy mồ hôi lạnh, không được, thân tàu quá nặng, muốn dừng lại thì phải chờ mấy phút đồng hồ, mà hiện tại tính trên đường sông chỉ còn cách đập chứa nước một km, hoàn toàn không kịp chuyển hướng.

Có lẽ là do bùng nổ adrenalin, kích hoạt những tiềm năng ẩn giấu trong não cô, hiện tại, cô nhớ tới trên sách “Phân biệt đánh giá thuốc nổ” mình từng xem qua có nói loại nitroglycerin này bởi vì rất dễ cháy nổ, nên trên cơ bản đều bị làm đông thành một khối dưới nhiệt độ thấp để bảo tồn. Như vậy, chỉ cần mật độ của thể rắn lớn hơn so với nước thì có thể mang nitroglycerin đã bị đông lại nhấn chìm xuống sông!

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Dương Bồi: “Nitroglycerin để ở chỗ nào?!”

Dương Bồi lập tức biết cô muốn làm gì, chỉ ho khan một tiếng, khuyên nhủ: “Cô Nhan, cô mau đi nhanh đi, chuyện tiếp theo cứ để tôi làm cho!”

“Mau nói cho tôi biết nitroglycerin ở chỗ nào?!”

Nhan Lôi không kịp giải thích nhiều như vậy, cô phải ưu tiên ngăn cản con thuyền đâm vào đập chứa nước trước đã!

Dương Bồi chỉ về một phía: “Ngay tại phía dưới boong tàu, từ bên kia đi xuống là được. Tổng cộng có ba kho… thuốc nổ.”

Nhan Lôi nhanh chóng xoay người, chui vào boong tàu, quả nhiên phía dưới là phòng dự trữ ướp lạnh được đóng kín, xem ra, nơi này chắc hẳn là chỗ để dự trữ đồ ăn. Nhưng hiện tại, nơi này chất đầy thuốc nổ nitroglycerin, cô nhìn lướt qua nhà kho này một lượt, thấy có khoảng trên trăm tấn. Vậy tính trọng lượng của cả ba kho đầy ắp hệt như này… Trời ạ, hơn ba trăm tấm nitroglycerin!

Cô cố gắng nhấc một thùng nitroglycerin lên, nhưng sau một hồi ước tính khối lượng cô đã biết, một thùng dầu này nặng hơn trăm kg, sức lực của cô quá nhỏ hoàn toàn không có cách nào để nhấc lên.

Hiện tại, trong khoang thuyền truyền tới mấy tiếng tít tít cực nhỏ. Cô lần theo âm thanh chạy tới, chỉ thấy trên một thùng dầu cam có gắn đồng hồ điện tử. Mặt đồng hồ này giống y hệt mảnh đồng hồ điện tử mà Tiêu Văn Đông đã cài vào trong động Bồ Tát lần trước. Thì ra trong khoang thuyền này cũng bị Tiêu Văn Đông cài thuốc nổ hẹn giờ!

Giờ phút này, quá trình đếm ngược chỉ còn lại năm phút đồng hồ…

Cô đã tính sai, sau năm phút nữa, chiếc thuyền này đâm vào đập chứa nước cũng vậy, hay quá trình đếm ngược kết thúc cũng vậy, thuốc nổ cũng đều sẽ nổ thôi.

Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?!

Đầu óc của cô nhanh chóng phản ứng lại, kế sách còn lại chỉ còn một cách, cũng là cách duy nhất, ngay lúc này cho nổ tung cả chiếc thuyền này, như vậy mới có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất!

Nghĩ đến đây, cơ thể Nhan Lôi lung lay, hô hấp cũng run rẩy theo. Thôi thì, cho nổ bây giờ luôn đi?

Chuyện này thật sự rất đơn giản, chỉ cần dùng một bật lửa đốt thùng dầu cam, nitroglycerin nóng lên, nhất định sẽ nổ tung. Như vậy trong nháy mắt, tất cả con thuyền đều sẽ nằm trong khói lửa mịt mù. Kéo dài khoảng cách khoảng chừng bảy, tám trăm mét, chỉ cần đê điều ở sông Trường Giang đủ chắc chắn, chịu đựng được làn sóng xung kích đầu tiên, là có thể bảo vệ được đê đập không bị hủy.

Thế nhưng…

Dù sao cô cũng còn trẻ hơn nữa còn có chút sợ chết.

Cô vừa mới đăng kí hôn với Trần Bạc Vũ, còn có cả một người ba ruột năm tuổi không cao lớn mấy.

Thật ra cô còn đang muốn được lên chức tăng lương phát tài, sau đó ở bên đại cảnh sát Trần tới thiên trường địa cửu, yêu thương nhau.

Ba từng nói, làm người quang minh lỗi lạc thì phải học được cách hy sinh vì nghĩa. Thật ra hành động tráng sĩ chặt tay này, có rất ít người có thể làm được. Cô cho rằng mình có thể làm được, nhưng cuối cùng lại phát hiện cô hoàn toàn không có can đảm này…

Tay cô đang run rẩy, một màn Từ Văn Bác bị nổ chết kia, cô cũng nhìn thấy, cơ thể tan thành nghìn mảnh, cứ đong đưa trong đầu cô, tựa như đang giày vò mỗi một dây thần kinh.

Hiện tại… “Cô Nhan.” Phía sau truyền tới giọng nói của Dương Bồi. Cô xoay người qua, phát hiện cả người Dương Bồi đầy máu đứng dậy, yếu ớt ho khan không ngừng: “Khụ khụ khụ…”

Dương Bồi ho ra một ngụm máu từ trong phổi, trong phút chốc đã nhận ra, loại người như mình, tuy không hiểu được mấy chuyện quá vĩ đại, nhưng cả đời anh ta tiếp xúc với công trường, sự lợi hại của nitroglycerin anh ta cũng biết. Các văn phòng thường sử dụng món đồ này để đánh sập cả tòa nhà, nhiều cao ốc chọc trời như vậy, đều dùng loại dầu này để làm nổ tung. Nổ sập thêm một cái đập chứa nước thì cũng không phải là việc khó khăn gì.

Để chiếc thuyền này không đâm vào đập chứa nước, vậy biện pháp giải quyết tốt nhất, là trực tiếp làm nổ tung thuốc nổ ngay tại lúc này, khiến cho thuyền nổ tan nát ngay tại giữa sông, như vậy mới có thể giữ lại một tia hy vọng bảo vệ đập nước lớn Danh Hồ.

Giờ phút này, thuyền đang trôi thong thả, chỉ cách nhau còn lại mấy trăm mét, hai người họ phải đưa ra quyết định.

Bị tác động từ dòng nước và quán tính, cánh quạt xoắn ốc của thuyền vẫn chưa khởi động ngược lại được, chiếc thuyền chở cát này nặng tới 700 tấn, vẫn giảm tốc chầm chậm theo quán tính, nhưng lại không chuyển hướng đi mà vẫn đi về phía đập chứa nước.

Chậm trễ thêm một giây, độ mạnh nổ tung đập chứa nước sẽ nhiều thêm một phần. Không ai biết, đập chứa nước Danh Hồ mới xây lại này có thể chịu đựng được bao nhiêu sóng xung kích đây.

Bọn họ, không thể mạo hiểm mạng sống của hàng nghìn hàng vạn người được, không phải sao?

Để làm nổ tung thuốc nổ, chỉ cần một đốm lửa là đủ, cũng chỉ cần một người ở lại là được.

Dương Bồi quyết định người này sẽ là mình, chứ không phải là Nhan Lôi.

Vừa rồi, anh ta cũng đã quyết định xong, chỉ cần hạ gục được Lữ Văn Triệu, anh ta sẽ vọt xuống dưới khoang thuyền, sớm làm nổ tung đống thuốc nổ kia!

Vì bảo vệ đập chứa nước, cũng là vì bảo vệ nhà của mình.

Giây phút sống chết, anh ta không cần phải liên lụy tới một cô gái tốt như vậy, giữ lại một phần ánh sáng cho thế giới này vậy.

Dương Bồi kiên định nói: “Cô Nhan, cô đi đi. Thuốc nổ này là do chúng tôi chuyển tới, cũng nên để tôi làm mồi nổ. Trong nhà vẫn còn có người đang chờ cô đấy, phải sống thật tốt. Những chuyện còn lại, cứ để tội nhân như tôi làm cho.”

“…” Hốc mắt của Nhan Lôi đỏ hoe, trong giây lát bọn họ đã thành bạn kết giao trong sinh tử, ngắn ngủi vài giây đồng hồ, có mấy lời không cần phải nói nhiều, cũng đã hiểu được. Cô có chút khổ sở nói: “Thật sự xin lỗi.”

Nói xong, cô chạy ra khỏi khoang thuyền, cũng không quay đầu lại mà nhảy lên boong tàu.

Dương Bồi lắc đầu, cô gái này thật dũng cảm, cô cũng không làm chuyện có lỗi gì với mình, vì sao lại phải xin lỗi chứ?

Hơn nữa, đây là nghiệp do năm người anh ta tạo ra, là bọn họ giúp Tiêu Văn Đông làm khâu cuối cùng trong ba kế liên hoàn này.

Có người trong ánh sáng phóng ra tất cả ác ý, cũng có người trốn trong bóng tối, tìm kiếm nơi có chút ánh sáng.

Anh ta nghĩ, cuối cùng bản thân cũng tìm được con đường để cứu vớt linh hồn.

Nếu cả đời không đợi được nước sông Hoàng Hà trở nên trong sạch, thì cứ bảo vệ ánh sáng cuối cùng này đi.

Bùm!

Dương Bồi nhìn xuyên qua mạn thuyền trông thấy Nhan Lôi nhảy xuống dưới sông.

Sau đó, anh ta đi tới chỗ bom hẹn giờ, đây là đồ vật do chính tay Tiêu Văn Đông đưa cho anh ta.

Dương Bồi thì thào nói: “Thầy Tiêu, anh cũng buông xuống đi, người chết cũng đã chết rồi, chuyện của quá khứ, cứ để trôi theo tên đó đi.”

Ầm ầm!

Đùng đùng!

Hai tiếng nổ lớn phát ra.

Tiếng nổ lớn thứ nhất vang lên, dẫn đến nổ tung tất cả thùng dầu cam.

Giờ phút này, Nhan Lôi vừa mới rời khỏi boong tàu không lâu, chợt nghe tới phía sau truyền đến một tiếng nổ ngập trời.

Phản ứng của cô cực nhanh, đẩy đầu mình xuống dưới mặt nước, sau đó lặn cả người xuống dưới nước, dùng hết sức lực tránh khỏi sóng xung kích từ vụ nổ.

Dương Bồi đốt ngòi nổ.

Cho dù là tội ác có lý trí nhất, cũng không tính kế được thiện lương đơn thuần nhất.

Con thuyền ở giữa sông nổ tung thành một đốm lửa, tựa như sông Trường Giang đang đổi màu.

Nước mắt của Nhan Lôi hòa lẫn vào trong nước sông, sau đó có một cơn sóng lớn đánh tới, mang theo sóng xung kích đang điên cuồng gào thét mà tới.

Trước mắt cô tối sầm lại, trong nháy mắt đã không nghe được âm thanh gì nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.