Chương trước
Chương sau
Cô ấy tên là Nhan Lôi, cô ấy mang theo một đứa con trai bước chân vào nhà họ Lục.

Hôm nay là lễ Thất tịch hàng năm.

Lục Gia Nhiên tổ chức vũ hội dành cho các gia đình giàu có, mời rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu đến.

Từ khi trang trí sàn nhảy vào buổi sáng, Lục Gia Nhiên đã thẳng thắn cảnh báo cô ấy, buổi tối không được đi ra ngoài.

Sàn nhảy của anh ta là nơi bung xoã của giới thượng lưu, không cần một cô người yêu không có thể diện đến phá hoại bầu không khí.

Cô ấy rất nghe lời, nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ đến làm phiền anh ta.

Cô không thể không nghe lời, nhà họ Lục là một danh gia vọng tộc, Lục Gia Nhiên cũng là ba ruột của đứa trẻ.

Trái tim anh ta rất sắt đá, anh ta có muôn ngàn cách để cướp đi con trai, cướp đi quyền nuôi con.

Cô ấy luôn dùng cái cớ này để thuyết phục bản thân rằng, so với nỗi đau mất con trai, dường như dù bị ép buộc phải ở bên cạnh Lục Gia Nhiên thì ít nhất cô ấy cũng có thể chịu đựng được sự tuyệt tình của anh ta.

Sau khi trải qua quãng thời gian tuyệt vọng này, cuối cùng cô ấy cũng đã tỉnh táo lại, mối quan hệ giữa cô ấy và Lục Gia Nhiên chỉ vì thể diện của con trai cô ấy.

Cô ấy là một người bình thường, làm sao dám mong cậu chủ nhà họ Lục yêu mình?

Cô ấy không được phạm phải sai lầm sáu năm trước một lần nữa…

Đặc biệt là không được, ôm lấy tâm lý vọng tưởng gì với anh ta.

***

Bây giờ là sáu giờ tối.

Những chiếc xe sang trọng tụ tập bên ngoài, những cô chủ nhà giàu cũng có mặt.

Trên sàn nhảy được bài trí sang trọng, có điệu valse sôi động, kèm theo ánh đèn bước lên giai điệu vui tươi.

Khắp nhà họ Lục đều có vệ sĩ canh giữ lối ra hành lang, cô ấy chỉ có thể mang con trai trốn lên gác xép. Nhưng cô ấy lại nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn qua khe cửa, Lục Gia Nhiên đang khiêu vũ với một cô gái.

Cô gái trẻ và xinh đẹp, mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ rượu, một chiếc áo vest không tay với phần thân trên hở lưng và phần thân dưới là một chiếc váy dài xếp nếp.

Trên chiếc váy dài màu đỏ nhạt thêu vài bông hoa mẫu đơn đang chớm nở, cô gái giống như một nàng tiên giáng trần.

Bọn họ đang nhảy điệu khiêu vũ của quý tộc, đó là bước nhảy mà cô ấy chưa bao giờ biết nhảy, cảm thấy khá có nhịp điệu.

Mọi hành động phối hợp với nhau đều mang đậm phong cách lịch lãm của giới quý tộc.

Lục Gia Nhiên đặt tay lên vòng eo mềm mại của đối phương, trên mặt nở nụ cười tao nhã.

Cô gái kia cũng nhìn anh ta với đôi mắt long lanh, đối với một cô chủ xuất thân danh giá, chỗ dựa tốt nhất trên đời chính là con trai tuấn tú của một gia đình giàu có, môn đăng hộ đối.

Không biết tại sao, nhìn nụ cười của họ, trái tim cô ấy lại thắt lại.

Mình có phải giống như người đàn bà điên loạn Posa Mason trốn trên gác xép trong “Jane Eyre” không?

Không, ít ra thì người vợ cũ, “người đàn bà điên” Bertha đó với nam chính Rochester còn rủ chút lòng xót thương, vẫn giữ được danh nghĩa “vợ của Rochester”.

Còn cô ấy thì sao? Cô ấy có gì?

Cô ấy dùng sự chân thành của mình để đánh đổi cũng chỉ có được sự chán ghét của Lục Gia Nhiên.

Kết quả là cô ấy càng ôm chặt con trai mình hơn, đây là chỗ dựa duy nhất của cô ấy.

Con trai Lỗi Lỗi của cô ấy mới 6 tuổi, vừa bước vào lớp mẫu giáo. Đứa trẻ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhìn thấy vũ hội lộng lẫy này.

Đứa trẻ không hiểu cảnh này có ý nghĩa gì nên nó cười toe toét hỏi: “Mẹ ơi, sao ba khiêu vũ với chị kia mà không khiêu vũ với mẹ?”

“Vì mẹ không biết khiêu vũ.”

Cô ấy cố gắng nở nụ cười một cách thật bình tĩnh và tự nhiên, rồi đóng chặt cánh cửa trước mặt cậu bé.

Cô ấy cũng cố gắng thuyết phục bản thân, Lục Gia Nhiên mời những người bạn nữ này đến khiêu vũ tại nhà vì công việc kinh doanh của nhà họ Lục cần một cô chủ giàu có. Nếu không, những viên kim cương tuyệt đẹp đó sẽ bán cho ai chứ?

Chỉ là tiếng cười bên ngoài càng ngày càng lớn.

Cuộc nói chuyện vui vẻ của những người khác hoàn toàn trái ngược với tầng lầu cô đơn nơi chứa chấp cô ấy.

Điệu valse giống như thủy triều, ngăn cản hai mẹ con họ yên giấc.

Cô ấy nghe thấy một cô gái hỏi Lục Gia Nhiên: “Anh Lục, nói thật đi, anh rốt cuộc còn độc thân không?!”

Dường như Lục Gia Nhiên im lặng một giây, sau đó kiên quyết trả lời: “Tôi đương nhiên là còn độc thân rồi, trong nhà của tôi cần một nữ chủ nhân.”

“…”

Cô ấy cười khổ, Lục Gia Nhiên đã từng nói những lời này với cô ấy.

Chỉ là sáu năm trước, cô ấy đã vội vàng tin tưởng.

Sáu năm sau, cô ấy sẽ không bao giờ tin những lời vô nghĩa của anh ta nữa.

Lỗi Lỗi không khỏi tò mò, mở cửa gác xép một lần nữa, phóng tầm mắt xuống tầng dưới.

Những chiếc váy xinh đẹp đung đưa trên sàn nhảy, tựa như những đóa hoa hồng đang hé nở. Có cảm giác hư ảo không thực tế, đây là sự náo nhiệt mà mẹ con họ chưa từng trải qua.

Ba ruột của cậu bé, Lục Gia Nhiên, thanh lịch đứng giữa đám đông, xung quanh là vô số cô gái xinh đẹp.

Giống như cái gì?

Đứa trẻ không thể so sánh được, vì vậy nó chỉ có thể nói: “Ba thật hạnh phúc.”

Nhan Lôi có thể thấy điều đó, Lục Gia Nhiên giống như là một vị vua ngạo nghễ nhân gian.

Những cô chủ xinh đẹp này đến với anh ta đều vì tư cách “độc thân” mà anh ta nói, mong rằng sẽ ở cùng anh ta qua đêm Thất tịch năm nay.

Còn về việc cô ấy trốn trên gác xép, cô ấy chỉ là một người tình không tên.

Người ta nói rằng Lục Gia Nhiên đã “chơi chán” cô ấy rồi, có thể đuổi cô ấy ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.

Trên thế giới này có rất nhiều chàng trai bao nuôi những cô ấy người tình bé nhỏ, nhưng ít có chàng trai giàu có nào thực sự để người tình bé nhỏ vào trong lòng, họ chỉ coi các cô như vật làm ấm giường mà thôi…

Vì vậy, lý lẽ “độc thân” của Lục Gia Nhiên cũng có thể nghe được.

Ít nhất, kể từ sau cái chết của Bạch Tường Tường, anh ta đã không công nhận sự xuất hiện của cô vợ chưa cưới tiếp theo. Ngay cả Bạch Vi Vi, em gái Bạch Tường Tường, cũng chỉ xuất hiện chớp nhoáng trong lịch sử tình yêu dài đằng đẵng của anh ta, cũng không thể chiếm được vị trí của nữ chính.

Một người đàn ông, với vẻ ngoài quyến rũ và khối tài sản kếch xù, sắp bước vào danh sách những gia đình giàu có nhất thành phố.

Có thiên kim tiểu thư nào lại không muốn trở thành bà chủ tương lai của nhà họ Lục?

Vì vậy, dường như cô ấy hiểu tại sao họ lại đến…

Những cô gái xinh đẹp mà Lục Gia Nhiên mời khiêu vũ dường như là mục tiêu yêu thích của anh ta tối nay.

Cô ấy đóng cửa gác xép lại, xem đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn tự làm xấu mặt mình hơn nữa sao?!

Từ khi biết mình là thế thân, cô ấy đã biết sau này Lục Gia Nhiên nhất định sẽ chọn một cô chủ nhà giàu làm vợ. Trong suy nghĩ của cậu chủ nhà họ Lục, cuộc sống luôn dựa theo sự môn đăng hộ đối.

Đây cũng là lý do chính khiến anh ta coi thường cô ấy, cô ấy sinh ra quá nghèo, không xứng với nhà họ Lục “cao quý”.

Giống như anh ta chỉ động lòng với Bạch Tường Tường thân phận cao quý, coi tình cảm chân thành của cô ấy như rác rưởi trong khu ổ chuột, chà đạp dưới chân anh ta một cách không thương tiếc.

Ngay cả khi Lục Gia Nhiên dạy dỗ Bạch Vi Vi, người thường xuyên bắt nạt hai mẹ con họ một bài học, thì cũng chỉ vì thể diện của con trai anh ta, không phải vì thể diện của cô ấy.

Nói đi cũng phải nói lại, Bạch Vi Vi, “tình địch” cũ của cô ấy, đã nhiều lần đe dọa sự an toàn cá nhân của cô ấy và con trai. Thậm chí cô ta còn phái những kẻ giết người đến bắt cóc và ám sát cả hai mẹ con họ.

Trước những bằng chứng xác thực rằng Bạch Vi Vi đã hãm hại mẹ con họ, Lục Gia Nhiên chỉ cười và nói: “Cô ấy là em gái của Bạch Tường Tường.” Sau đó cô ta sẽ không phải chịu trách nhiệm nữa

Đúng vậy, Bạch Vi Vi là em gái của Bạch Tường Tường. Đây là lý do tại sao Bạch Vi Vi có thể thoát khỏi lưới pháp luật.

Anh ta chỉ cần dạy cho Bạch Vi Vi một bài học nhỏ. Còn việc đi tù? Cô ấy đã nghĩ nhiều rồi, Lục Gia Nhiên vô cùng rộng lượng với “em gái của Bạch Tường Tường”, có thể bao dung tất cả những lỗi lầm của Bạch Vi Vi.

Bởi vì người anh ta thực sự yêu ban đầu là Bạch Tường Tường trong sáng như vầng trăng…

Vậy thì, cô ấy là cái gì?

Thực ra, cô ấy cũng không biết mình là gì nữa.

Ngay cả trong vũ hội xa hoa này, Lục Gia Nhiên cũng cảm thấy cô ấy không đủ tư cách xuất hiện trước mặt mọi người…

Cô ấy nhắm mắt lại, hy vọng có thể hoàn toàn cách ly sự náo nhiệt bên ngoài ra khỏi lòng mình.

***

Nhưng sau khi nhắm mắt, mũi lại nhạy cảm hơn.

Có mùi khét tràn ngập trong không khí, khói đen bốc ra từ các khe hở trên trần nhà.

Cô ấy là người đầu tiên phát hiện ra lửa trên trần nhà, ngọn lửa đang ào ạt chạy dọc hành lang, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Gác xép là nơi đầu tiên gặp tai hoạ, trên trần nhà truyền đến tiếng cháy “xì xì”.

Cô ấy vội vàng bế con lên, vừa mở cửa thì ngọn lửa đã vọt đến cửa ra vào.

“Cứu! Cháy rồi!”

Cô ấy sợ tới mức hét toáng lên, lại phát hiện tầng trên đã bị lửa lớn bao vây, đường lui của gác xép cũng bị cắt đứt.

Con trai Lỗi Lỗi của cô ấy đã sợ hãi đến mức oà khóc: “Mẹ, mẹ ơi, ba đâu rồi?! Lỗi Lỗi muốn ba…”

Ở trung tâm của sàn nhảy, Lục Gia Nhiên chỉ lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn khi nghe cô ấy hét lên. Anh ta thậm chí còn không thèm để ý đến những lời kêu cứu của cô ấy.

Sau đó, trong sàn nhảy cũng dấy lên ngọn lửa.

Ngọn lửa còn nhanh hơn cả tia chớp, lập tức lan nhanh tới đại sảnh xa hoa dưới lầu.

Tai họa ập đến trong một khắc, tứ phía đều là lửa, cả nhà họ Lục lập tức bị bao vây!

Cuối cùng Lục Gia Nhiên cũng có phản ứng, anh ta thấp giọng mắng một câu: “Con đàn bà điên này!”

Anh ta tưởng cô ấy phóng hỏa trên gác xép, mục đích là để gây rối loạn bữa tiệc Thất tịch của anh ta.

Bởi vì trong nhà họ Lục, chỉ có cô ấy là người phụ nữ nông thôn ngốc nghếch, có thể làm ra những chuyện ngu ngốc.

Tại thời điểm này, hành lang đã bị cháy sạch, mỗi tấc sàn nhà đều đang bốc cháy. Những kiệt tác treo trên tường, dù là báu vật nghệ thuật trị giá hàng triệu hay hàng chục triệu, đều đã bị nuốt chửng trong đám cháy đêm nay.

Cô ấy tuyệt vọng kêu cứu, chỉ hy vọng có ai đó có thể cứu con trai mình!

Khói đen lọt vào, phá hỏng cửa, cô ấy không thể không đóng cửa lại, nhìn xuống từ trên cửa sổ.

Ở cửa ra vào, Lục Gia Nhiên đang sơ tán mấy người bạn nữ rời đi an toàn. Anh ta không hề vội vàng chút nào, bình tĩnh an ủi, cho các cô gái đang sợ hãi cảm giác ổn định và đáng tin cậy.

Anh ta bận an ủi các thiên kim tiểu thư đang hoảng sợ, lấy lại thể diện mà đêm nay nhà họ Lục đã đánh mất, mà quên mất rằng trên gác xép vẫn còn hai mẹ con chưa xuống được.

Vẫn là vệ sĩ A Hoa nghĩ đến mẹ con họ, không khỏi nhắc nhở: “Cậu chủ, Lỗi Lỗi và cô Nhan vẫn còn ở trên gác xép… Cậu có muốn cứu họ không?”

Lục Gia Nhiên cứng người trong giây lát, anh ta liếc nhìn căn gác đầy lửa, ra lệnh: “Đi cứu đứa trẻ!”

A Hoa hỏi thêm một câu: “Cô Nhan thì sao?!”

“Kệ cô ta!”

Lục Gia Nhiên lạnh lùng ra lệnh.

Mục đích của việc anh ta ở chung với Nhan Lôi là để ngăn cản người tình nhỏ “ham hư vinh” này vào cửa, phá hủy nhà họ Lục.

Tất nhiên, nếu cô ấy có thể chủ động biến mất, thì thật tuyệt.

Bởi vì một người tình nhỏ không có địa vị, đối với anh ta cũng không có bất kỳ lợi ích thương mại gì.

Đối với khuôn mặt giống Bạch Tường Tường của cô ấy, nhìn nhiều năm như vậy, anh ta cũng chán ghét rồi.

Năm nay anh ta 30 tuổi, trăng hoa nhiều năm, thay đổi người yêu mấy lần, cuối cùng cũng có ý nghĩ về một gia đình ổn định.

Vì vậy, nếu anh ta muốn kết hôn, điều đầu tiên anh ta cần làm là loại bỏ những “bạn gái từng qua lại” này. Dọn dẹp biệt thự nhà họ Lục cho thật tốt, dành cho bà chủ tương lai của nhà họ Lục.

Nhan Lôi là kẻ ngáng đường trong kế hoạch của anh ta.

Anh ta dứt khoát mặc kệ cô ấy!

Đối với cận vệ của mình, Lục Gia Nhiên dặn dò: “A Hoa, sau khi vào phải chú ý an toàn. Nếu không được thì… không cần cứu đứa nhỏ nữa.”

A Hoa gật đầu, không nói gì nữa, và là người đầu tiên xông vào.

Phía trên gác xép, nụ cười của Nhan Lôi âm thầm lan tỏa trong biển lửa.

Lời nói của anh ta giống như một liều thuốc độc, lấy đi hy vọng cuối cùng của cô ấy.

Hóa ra đây là sự thật mà Lục Gia Nhiên đang giấu trong lòng, mặc kệ cô ấy!

Cô ấy đã từng yêu Lục Gia Nhiên chân thành, dành tất cả những gì mình có cho anh ta. Cô âyd còn nghĩ về câu chuyện cổ tích giữa hoàng tử và lọ lem, nhưng đêm nay tất cả đều biến mất.

Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa trong ánh lửa.

Cô ấy mở cửa và nhìn thấy Nghê Gia Hoa, người đang trùm một chiếc chăn bông ướt, lúng túng đứng ngoài cửa.

“Cô Nhan, đưa đứa bé cho tôi.”

Đây là lệnh của Lục Gia Nhiên. A Hoa đã theo anh ta nhiều năm, sao có thể không nghe ra hàm ý của cậu chủ, bỏ mẹ giữ con. Cho nên, anh ta chỉ bảo cô giao đứa trẻ.

Cô gật đầu đưa đứa trẻ cho anh ta: “A Hoa, hãy bảo vệ con trai tôi thật tốt.”

Lỗi Lỗi không chịu đi theo anh ta, đau lòng khóc: “Mẹ, con muốn ở bên mẹ!”

“Con không muốn ba nữa, con muốn mẹ!”

Cô mỉm cười: “Con ngoan, mẹ sẽ xuống ngay.”

A Hoa có chút không đành lòng, an ủi:” Cô Nhan, cô yên tâm, sau khi đưa cậu chủ nhỏ ra, tôi sẽ quay lại tìm cô.”

“Bảo vệ tốt đứa nhỏ là được rồi!”

Cô ấy biết rõ, A Hoa sẽ quay lại sao?!

Ít ra cũng không thể để cho đứa con chứng kiến ​​cảnh mẹ mình bị chôn vùi trong biển lửa, như vậy Lỗi Lỗi sẽ sợ hãi đến phát khóc mất!

A Hoa nhạy cảm thở dài, cuối cùng liếc nhìn cô ấy, nhưng anh ta nói một câu không đầu không đuôi: “Cô Nhan, cô… là một người đáng thương… tôi sẽ… trả thù cho cô.”

Nói xong, anh ta liền miễn cưỡng ôm đứa trẻ, rời khỏi căn gác xép.

Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, cô ấy đang cười điên cuồng trong biển lửa, như thể đang cười nhạo cuộc đời của cô ấy thật không đáng chút nào.

Tại sao lại yêu anh ta?!

Tình yêu của cô ấy cuối cùng lại hoá thành oán hận sâu đậm.

Lục Gia Nhiên, đêm nay anh giết tôi, sau này nhất định sẽ gặp quả báo!

Tôi hy vọng rằng có một người phụ nữ sẽ xuất hiện.

Cô ấy có thể chà đạp trái tim anh dưới chân, mạnh mẽ chà đạp lên tôn nghiêm của anh!

Cô ấy có thể vạch trần bộ mặt dối trá của anh, vạch ra lòng dạ hiểm độc cặn bã trần trụi của anh!

Cô ấy sẽ thay tôi trừng phạt sự phản bội và dối trá của anh!

Đây là cái kết mà anh xứng đáng nhận được!

***

Tia lửa bắn tung toé, nhuộm đỏ cả màn đêm đen.

Nhan Lôi, biến mất trong đám cháy này…

Ngay sau đêm Thất tịch.

Căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu của nhà họ Lục bị cháy rụi gần như không còn gì.

Nhan Lôi, người duy nhất qua đời, chỉ mới 27 tuổi.

***

Nửa năm sau.

Căn biệt thự của nhà họ Lục đã được sửa chữa.

Con trai của Nhan Lôi là Lỗi Lỗi được Lục Gia Nhiên gửi đến trại trẻ mồ côi.

Người ta nói rằng vì Lỗi Lỗi đã chứng kiến ​​cái chết thương tâm của mẹ mình nên thằng bé đã từ chối gọi anh ta là ba của mình.

Không lâu sau khi Lục Gia Nhiên gửi đứa trẻ đi, một bi kịch khủng khiếp đã xảy ra trong nhà họ Lục.

Vào đêm giao thừa, cận vệ của Lục Gia Nhiên, Nghê Gia Hoa, đã đâm sau lưng ba người nhà họ Lục.

Lục Gia Nhiên, Lục Thần Chương và Lục Hoa Đào đều bị A Hoa dùng dao cắt cổ giết chết. Nhà họ Lục đã bị tiêu diệt chỉ sau một đêm. Sau đó, nghi phạm A Hoa bỏ trốn đến núi Nam Sơn, không tìm thấy tung tích.

Vụ việc này đã gây chấn động một thời, leo lên đầu đề tin tức cả nước.

Có nhiều ý kiến ​​khác nhau về nguyên nhân khiến vệ sĩ nhà họ Lục phản bội ông chủ. Một số người suy đoán, có phải Nhan Lôi, người phụ nữ chết trong vụ cháy, có quan hệ tình cảm với A Hoa?! Có vẻ như đây là lý do đáng tin nhất.

Nhưng chỉ có người trong cuộc, Nghê Gia Hoa biết rằng việc anh ta giết nhà họ Lục không liên quan gì đến Nhan Lôi cả.

Con rắn ẩn mình trong bóng tối kia mới chính là kẻ đã ra lệnh tiêu diệt nhà họ Lục.

Về cái chết của Nhan Lôi, chẳng qua chỉ là tính thêm vào món nợ máu tội lỗi của nhà họ Lục.

Anh Xà thấy đứa con của Nhan Lôi vì chứng kiến ​​cái chết thảm thương của mẹ, hận nhà họ Lục, bị gửi vào cô nhi viện nên đã tha cho thằng bé một mạng.

Nếu không, ngay cả bạn nhỏ Nhan Lỗi 6 tuổi, anh Xà cũng muốn nhổ cỏ tận gốc.

Đây là kết cục cuối cùng của nhà họ Lục.

Dù sao thì trong tương lai, câu chuyện về nhà họ Lục cuối cùng cũng sẽ bị quên lãng. Và câu chuyện về nhà họ Đường lại nổi lên một lần nữa.

Đây là mở màn cho một âm mưu đen tối khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.