Buổi chiều tan ca, Thu về nhà, em gái đã thổi cơmxong, Thu ăn cơm, lại mặc cái váy và cái áo ngắn tay, nói với em:
- Chị đếnnhà bạn.
Em gái thấy Thu sửa soạn, nó hỏi:
- Lại đihỏi chuyện thế chỗ à?
Thu “ừ” một tiếng, nghĩ bụng con nhỉ này thật tinhquái, nhưng đừng mách mẹ đấy nhé ! Thu nói với em:
- Chị cóviệc, việc quan trọng, lớn lên em sẽ biết. Đừng nói gì với mẹ.
- Em biếtrồi. Anh sáng nay chứ gì? Anh ấy thích chị lắm.
Mặt Thu đỏ lên, hỏi:
- Cái connhỏ này, biết gì mà thích với thú.
- Tại saoem không biết? – Nó đưa hai ngón trỏ lên mặt vẽ dòng nước mắt, đọc vè: - Lãokhóc nhè, bán bấc đèn, đến nhà Vương, bị có cắn, sợ phá khóc, bỏ chạy cỏ chạy,chạy như bay…
- Em thấyanh ấy khóc à? Đừng mách mẹ đấy nhé.
- Embiết. Chị, anh ấy khóc vì chị tức là rất thích chị.
Thu hơi giật mình, em gái không những trông thấy tấtcả mà còn hiểu biết. Thu dặn em vài câu, bắt nó thề không được nói với mẹ rồimới ra khỏi cửa đi gặp Ba.
Chân Thu không đi lọt đôi giày nào nữa, đành phải điđôi dép lê cũ của anh trai. Cái gọi là dép lê “chữ nhân” kẹp ngón cái, Thu rấtkhông thích, cảm thấy kẹp ngón không thoải mái, nhưng hôm nay không còn cáchnào khác, không thể đi chân đất đến gặp Ba. Đi đôi ủng cao cổ lại càng không ragì.
Chân sưng to, ngón chân kẹp quai dép đi lại thật vấtvả, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-anh-ngam-hoa-son-tra/2360876/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.