Editor: Greeny Beta: Mạc Y Phi Vừa chớp mắt, một tuần đã trôi qua. Người sống trong bệnh viện dường như không nhận biết được thời gian, chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ mới thấy đêm ngày luân chuyển. Chúc Thanh Thần chăm sóc Tiết Định trong bệnh viện, tình cờ Kiều Khải cũng đến. Nhưng hai người đều nghĩ thà rằng anh ta đừng đến. Sự việc là thế này: Đêm đó Kiều Khải trở về gõ cửa nhà Đồng Diễm Dương. Rõ ràng Đồng Diễm Dương rất thoải mái mở cửa, chỉ tiếc hai người trò chuyện khá tốt được một lúc, cuối cùng lại ra về trong sự bực bội. Đến ngày hôm sau, Kiều Khải hết giận lại đến thăm thì phát hiện Đồng Diễm Dương đã đi mất rồi. Cửa phòng mở toang, chìa khóa cắm trên tay nắm cửa. Đồng Diễm Dương để lại trên bàn một tờ giấy: 'Phòng tôi thuê ba tháng liên tục nên anh ở lại cũng không có vấn đề. Hai người bên nhà đối diện dính nhau cả ngày, tôi đoán anh không muốn sang đó làm bóng đèn cho nên cứ yên tâm ở đây đi. Thật sự cũng không biết nói gì hơn, tóm lại anh rất tốt, ở lại Israel đừng chỉ cố gắng làm thanh niên nhiệt huyết, nhớ phải chú ý an toàn. Bye bye!' Quả thực Kiều Khải đã phát điên rồi. Nhưng anh ta không giống Chúc Thanh Thần, cô làm nghề tự do, muốn đi đâu thì đi đó, ngàn dặm theo đuổi đàn ông cũng có thể nói đi là đi. Anh ta là phóng viên chiến trường, nơi làm việc của anh ta là ở đây, anh ta không đi được. Vì vậy, Chúc Thanh Thần và Tiết Định ngày ngày đều thấy Kiều Khải vào bệnh viện với vẻ mặt đen thui, anh ta ngồi trên ghế sofa làm pho tượng u buồn. Khi thì làm Achilles (1) đằng đằng sát khí, khi thì tôn mình thành Narcissus (2) nghĩ mình lại xót cho thân, nhớ tới lúc còn là Dionysus (3) vui vẻ, phong lưu, hầu như lúc nào mặt anh ta cũng tối sầm. (1) Achilles: Trong thần thoại Hy Lạp, Achilles là nhân vật trung tâm và là chiến binh vĩ đại nhất của quân Hy Lạp trong cuộc chiến thành Troia, nhắc đến nhiều nhất trong sử thi Iliad. (2) Narcissus: Trong thần thoại Hy Lạp, Narcissus là một thợ săn từ Thespiae trong Boeotia, nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai. Chàng là con trai của thần sông Cephissus và nữ thần Liriope. (3) Dionysus trong thần thoại Hy Lạp là vị thần rượu nho, con trai của thần Zeus với một công chúa người trần tên Semele. Anh ta bực bội với hoa quả. Nổi giận với cặp lồng đựng cơm. Khi nói chuyện cũng tức giận điên người. Đồng Diễm Dương không trả lời tin nhắn của anh ta, rõ ràng có đọc WeChat nhưng không hồi âm. Nỗi tức giận của Kiều Khải càng lúc càng lớn. Cũng may Tiết Định xuất viện rất nhanh, trước khi xuất viện, y tá đã giúp anh thay toàn bộ băng gạc sau lưng. Tiết Định dặn dò Chúc Thanh Thần: “Giúp anh lấy nước.” Chúc Thanh Thần nhìn anh một cái, cầm ấm nước rồi quay người đi. Loading... Nhưng cô vừa ra khỏi cửa thì dừng chân, vẫn không nhịn được nhìn vào bên trong qua cửa kính. Cô biết rõ vì sao anh kêu cô đi lấy nước. Nhưng cô không muốn tránh đi. Trong phòng bệnh, y tá tháo phần bị băng bó ra, gỡ băng gạc xuống. Băng gạc kia đã dính lại với máu thịt của anh, lúc y tá lấy xuống, da thịt lại bị tác động, máu tươi chảy ra. Cơ thể anh cứng đờ, cắn chặt răng không nói lời nào. Y tá nói câu gì đó rồi bôi thuốc khử trùng giúp anh. Chúc Thanh Thần nhìn từ ngoài cửa vào, cô có thể nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Cô nắm chặt ấm nước, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch. Về nhà chưa đến hai ngày thì diễn ra tiết mục văn nghệ ở Jerusalem, vì có tiết mục thu hình trước nên họ muốn gặp mặt Tiết Định và Kiều Khải để bàn bạc công việc cụ thể. Chúc Thanh Thần lo lắng vết thương của Tiết Định còn chưa lành, hỏi anh: “Anh có thể làm được không?” Tiết Định khẽ cười: “Không được hỏi đàn ông những vấn đề này. Anh làm được hay không, chẳng lẽ em không biết sao?” Chúc Thanh Thần: “…” Kiều Khải không kịp phòng bị, thấy hai người tình tứ thì trong lòng sinh ra cảm xúc khó chịu, mặt anh ta đen lại. “Cậu làm, rõ ràng cậu làm, cả nhà cậu đều làm được!” Tiết Định liếc anh ta, gật đầu: “Đương nhiên, cả nhà tôi không làm được thì sao có tôi?” Chúc Thanh Thần phì cười, giúp anh chỉnh lại quần áo: “Được rồi, đi thôi.” Kiều Khải nói: “Fuck, tôi không muốn lên tầng thăm cậu là vì buồn nôn với hai người đấy! Tôi có nói là đã bắt đầu sao? Rõ ràng tôi chưa đồng ý đã tự tiện biểu diễn rồi!” Nói xong, anh ta tức giận quay đầu bước đi. Mấy năm gần đây, trong nước đang thịnh hành chương trình thực tế, không ít tiết mục biểu diễn rất đúng lúc được xuất hiện. Những người hôm nay đến Jerusalem đều là nhân tài kiệt xuất biểu diễn những tiết mục gây sốt, hầu như họ đều có thể dễ dàng lên hot search Weibo, nâng đỡ không ít tiểu thịt tươi, được tôn sùng là những nhân vật kinh điển của chương trình thực tế. Người lái xe đã đợi hai người họ ở đầu ngõ, nhân viên công tác đưa mấy vị khách quý đến nghỉ ngơi ở khách sạn. Đạo diễn và giám chế ngồi trong khách sạn đợi họ, thân thiện chào hỏi. “Thầy Tiết, thầy Kiều." Tiết Định mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen chỉnh tề càng lộ ra ngũ quan linh hoạt hơn người. Kiều Khải cũng không kém, ngoại trừ đôi mắt có quầng thâm và chút buồn bã. Mặc dù đạo diễn Ngô là người đàn ông trung niên mập mạp nhưng vừa thấy hai người thì đôi mắt lập tức sáng rực lên. Hình tượng của hai người quá chênh lệch so với đám tiểu thịt tươi mà bọn họ mang đến, đồng thời tiết mục này có liên quan đến phóng viên chiến trường, vốn sẽ có cảnh bom đạn, hôm nay đã có hai vị này tham dự chắc chắn sẽ đến nơi đến chốn. Hai năm qua, tuy rằng lượt xem của bọn họ luôn dẫn đầu nhưng đều phải cố gắng đến sứt đầu mẻ trán. Dù sao chương trình thực tế ngày càng nhiều, cạnh tranh ngày càng kịch liệt, bọn họ là người có uy tín lâu năm cũng có thể không tiếp tục duy trì được vị trí dẫn đầu. Chào hỏi xong, bốn người ngồi xuống ghế sofa. Giám chế đưa cho họ kịch bản của chương trình do đạo diễn Ngô tự biên soạn. Tiết mục này cho nhóm khách quý thực hiện chủ yếu để thu hút lượt xem, đi vào trong khói lửa và khói thuốc súng, phô bày cảnh tượng chiến tranh tàn khốc cho mọi người xem, đồng thời mời phóng viên chiến trường của Tân Hoa Xã ở Israel để giải thích kinh nghiệm đưa tin trong mưa bom bão đạn là như thế nào. Tiết Định dừng lại một chút rồi hỏi đạo diễn Ngô: “Nếu muốn quay cảnh chiến tranh tôi nghĩ đi Syria thích hợp hơn, mặc dù Israel thường xảy ra xung đột nhưng không có chiến tranh lớn.” Đạo diễn Ngô cười ha ha: “Bởi vì nơi này không có chiến trường thật sự nên chúng tôi mới lựa chọn, dù sao chiến tranh là loại công việc rất đáng sợ, liên quan đến an toàn của mọi người. Chúng tôi không dám đi đến chiến trường thật sự để ghi hình tiết mục, dù chúng tôi không sợ chết nhưng cũng phải bận tâm đến nhóm đại thiếu gia và các cô gái chứ. Nếu bọn họ bị tổn hại một sợi lông nào thì chúng tôi vừa về nước đã phải hứng chịu trận chiến với fans hâm mộ rồi.” Thật ra nội dung tiết mục của Tiết Định và Kiều Khải không nhiều, nhóm tiểu hoa đán và tiểu thịt tươi biểu diễn tiết mục mở màn để hâm nóng không khí, sau đó người dẫn chương mới mời hai người họ ra. Nhóm tổ chức chương trình lão luyện sẽ ở ngoài bãi đất trống điều khiển các thiết bị mô phỏng cảnh chiến tranh, ví dụ như tiếng súng, lửa đạn. Vì để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên không có súng vác vai và đạn lên nòng. Đạo diễn Ngô nói: “Nhân viên của chúng tôi sẽ sắm vai các chiến sĩ được trang bị vũ khí cầm súng ra trận, mô phỏng cảnh hai quân đối địch. Bốn vị trong nhóm minh tinh sẽ ở sau lưng hai anh, hai anh sẽ tập hợp thành một đội nhỏ có sáu người và hoàn thành cảnh quay ở chiến trường.” Giám chế Lý xen vào một câu: “Đạo diễn Ngô, trước đó ông có nói chia thành hai đội sẽ hay hơn, chia nhau quay, nhiệm vụ của hai đội không giống nhau, sắp đặt khó khăn cũng khác nhau.” Đạo diễn Ngô gật đầu, đưa mắt nhìn kịch bản: “Được, hai đội.” Tiết Định đã xem kịch bản, về cơ bản quay phim và quay chương trình thực tế không giống nhau. Nhóm minh tinh ảnh hưởng lẫn nhau, đến lúc anh và Kiều Khải đọc lời thoại thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, rồi bố trí như thế nào để thoát khỏi nguy hiểm đã được sắp xếp rất tốt. Anh xem đi xem lại, chợt ánh mắt dừng lại, anh đưa tay chỉ vào một chỗ: “… Nhiễm Dư Hàm bị phần tử khủng bố bắt cóc, Tiết Đội không để ý an nguy tự đến đó nghĩ cách cứu viện, đá văng cây súng trong tay phần tử khủng bố. Sau đó anh ôm lấy Nhiễm Dư Hàm và nhờ Lăng Đông yểm trợ nên thoát khỏi hiện trường.” Đạo diễn Ngô gật đầu, nhiệt tình cười cười: “Có vấn đề gì sao?” Tiết Định hỏi: “Tiết Đội này là tôi?” Đạo diễn Ngô lại gật đầu: “Đúng vậy, là anh.” Tiết Định và Kiều Khải đưa mắt nhìn nhau, đặt tờ kịch bản xuống, nói: “Đạo diễn Ngô, có thể ông đã hiểu lầm về nghề nghiệp của chúng tôi rồi. Chúng tôi là phóng viên, mặc dù ở trên chiến trường nhưng cũng chỉ là phóng viên. Cảnh xông lên đi cứu người là nhiệm vụ của bộ đội, bình thường chúng tôi không làm việc này.” Đạo diễn Ngô nói: “Đương nhiên đương nhiên, điều này chúng tôi hiểu. Nhưng đây chỉ là một tiết mục văn nghệ, muốn nội dung thu hút người xem trong khoảng thời gian ngắn thì phải kịch tính hơn bình thường.” Ông ta nhìn giám chế Lý. Giám chế Lý là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy dài dòng bổ sung: “Dù các anh chỉ là phóng viên nhưng đang ở trên chiến trường, nhất định sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.” Cô nhận ra Tiết Định là người nắm quyền chủ động nên nhìn về phía Tiết Định, hỏi: “Ví dụ trong chiến tranh, cộng sự của anh bị bắt thì anh chắc chắn sẽ xông lên tìm cách cứu viện, đúng không? Nếu anh thấy có người trúng đạn trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ chạy lên giúp anh ấy, đúng không?” Tiết Định khựng lại một lúc mới nói: “Tôi không biết.” Đạo diễn Ngô: “…”
Giám chế Lý: “…” Kiều Khải nói: “Tôi sẽ không.” Thời gian còn lại, bốn người thảo luận chi tiết về vấn đề này. Ý của Tiết Định là chức trách của phóng viên chiến trường chỉ là phóng viên, không phải chiến sĩ, cũng không phải quân nhân. Việc bọn họ phụ trách chỉ mang tính mạo hiểm, xông vào chiến tránh khói lửa để đưa tin, và để thế giới trông thấy… sự thật tàn khốc. Anh nói: “Chúng tôi không ngăn cản chiến tranh, cũng không cứu ai, thậm chí có rất nhiều cộng sự bị chết trong lúc làm việc. Chúng tôi không được trải qua huấn luyện như bộ đội, và không có năng lực nghĩ cách cứu viện cho người khác. Cho nên không riêng tôi và Kiều Khải, tất cả phóng viên chiến trường đều có nghĩa vụ nói cho tất cả mọi người biết chúng tôi có thể bảo vệ chính mình đã rất may mắn rồi, tôi không có sức lực dồi dào như quân nhân mà tham gia chiến đấu hoặc nghĩ cách cứu viện.” Đạo diễn Ngô hỏi lại: “Nhưng chủ nhiệm Triệu đã nói với chúng tôi, anh vì cứu một cô bé ở Israel đã không để ý đến an nguy của bản thân, cứu cô bé ra khỏi máy bay bị rơi nên anh suýt chút nữa chôn thân trong biển lửa. Anh làm như vậy không cảm thấy mâu thuẫn với lời mình vừa nói sao?” Tiết Định nói: “Tôi cứu cô bé ấy là xuất phát từ bản năng, hơn nữa lúc đó tôi không làm nhiệm vụ đưa tin, chỉ đi ngang qua chỗ đó, trông thấy cô bé ngã sấp xuống và sắp bị máy bay đập trúng. Tôi làm điều này với tư cách một người bình thường và phản ứng bản năng, điều này và nghề nghiệp của tôi không liên quan gì đến nhau. Nhưng bây giờ chúng ta đang bàn bạc về tiết mục, là tiết mục nhân dân cả nước đều xem. Tôi không muốn trong tiết mục này tuyên dương phóng viên chúng tôi không vụ lợi, dũng cảm hiến dâng, có thể trong lúc nguy cấp không để ý đến tính mạng mà cứu người. Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là đưa tin, đơn giản là đưa tin mà thôi.” Anh nhấn mạnh phóng viên chiến trường chỉ là phóng viên, không phải thứ gì khác. Bọn họ không tham gia chiến tranh, càng không cần hi sinh tính mạng để cứu người, vì họ không có năng lực đó. Đạo diễn Ngô không hiểu: “Biểu hiện của anh không phải đã chứng minh anh có năng lực này sao?” Tiết Định nhíu mày: “Tôi làm vậy là vì bản thân tôi lựa chọn, nhưng nhóm cộng sự của tôi không cần làm như vậy.” Giám chế Lý nói: “Bọn họ cũng có thể làm như vậy mà! Làm như vậy có gì không tốt?” Tình tính của Kiều Khải vốn hấp tấp, anh ta lập tức cao giọng: “Làm như vậy có gì không tốt sao? Tôi sẽ cho cô biết không tốt chỗ nào. Phóng viên vốn chỉ là phóng viên, các người muốn chúng tôi vừa quay, chụp, đưa tin, lại vừa giống như Hoàng Kế Quang (4) đi nổ lô cốt, điều này không được! Nếu sau này chúng tôi làm việc ở nơi nguy hiểm, vì bảo vệ bản thân mà lui về phía sau, kết quả có người chết thì có phải các người sẽ nói chúng tôi thấy chết mà không cứu, đúng không?” (4) Hoàng Kế Quang: Xuất thân từ tỉnh Tứ Xuyên. Tháng 3 năm 1951 ông quyết định gia nhập quân đội để chống lại lực lượng Liên Hiệp Quốc do Hoa Kỳ lãnh đạo trong chiến tranh Triều Tiên. Sau khi tham gia chiến tranh, ông trở thành người chạy trốn và sau đó được trao giải thưởng Meritorious Service, Third Class cho sự dũng cảm của mình. Tại trận Tam giác Tam giác vào tháng 10 năm 1952, đơn vị của ông được giao nhiệm vụ tiêu diệt một nhà tù của đối phương. Theo thông tin chính thức, ông đã tự mình chống lại một khẩu súng máy trên căn nhà sau khi hết đạn dược, ngăn chặn lửa của kẻ thù và hi sinh mạng sống. Ông đã được trao cho danh hiệu “Combat hero, Second class”, sau đó được nâng cấp thành “Combat hero, Special Class”. Chính phủ Triều Tiên cũng trao cho ông danh hiệu “Anh hùng của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên”, huy chương Vàng và huy chương Quốc Kỳ, hạng nhất. Tiết Định kéo anh ta xuống, rồi ngẩng đầu nhìn đạo diễn Ngô và giám chế Lý, hời hợt nói: “Cậu ấy nói không sai, chúng tôi làm công việc này vốn chỉ cần tự bảo vệ bản thân, thấy chết không cứu. Thấy chết mà không cứu được, không có gì sai.” Không phải lòng dạ của anh và Kiều Khải sắt đá, cũng không phải bọn họ không thể phát huy sức mạnh và năng lượng. Họ đều có lòng tốt hơn tất cả những người trên thế giới này, nếu phải chứng kiến chiến tranh tàn khốc thì thà không có chiến trường, không có xung đột. Nhưng bọn họ không thể đứng trước máy quay nói với mọi người rằng: Phóng viên chiến trường không để ý đến an nguy, chạy đi cứu người. Bọn họ chỉ là phóng viên. Tất cả những người làm công việc này và một nhóm những người không làm công việc này có lẽ đều đã được nghe kể câu chuyện này. Nhiếp ảnh gia Carter người Nam Phi chụp lại cảnh trại dân tị nạn trong chiến loạn Sudan mà phải tự sát vì dư luận. Những tấm hình ông chụp có đám trẻ con Sudan ăn bùn cho đỡ đói, ruồi muỗi vây quanh da thịt chúng, trẻ sơ sinh đói bụng cố gắng mút bầu vú khô sữa của mẹ, phụ nữ phải lấy nước tiểu bò gội đầu, tắm rửa vì không có nước sạch… Trong đó, cảnh khiến mọi người không đành lòng chứng kiến nhất là một cô gái nhỏ đang cực khổ lết trên ruộng đất rạn nứt, một con kền kền cực lớn sà xuống đậu sau lưng cô gái, dừng lại đợi cái chết của cô ấy để có một bữa ăn thịnh soạn. Sau khi Carter công bố những bức ảnh, toàn thế giới đều bị chấn động. Mọi người đều lên án ông, bọn họ hỏi ông: “Tại sao anh không cứu cô ấy?” “Anh tràn trề sức sống đứng ở hiện trường chụp ảnh, tại sao không giúp cô ấy?” “Một người tàn nhẫn vô tình mới có thể chứng kiến cảnh như vậy mà vẫn giơ máy ảnh lên chụp, tại sao không chạy đến đuổi con kền kền kia đi?” Ông bị lên án, bị phỉ nhổ, bị mọi người xỉ vả, thậm chí một số người kích động, quá khích còn mắng ông là cặn bã, đáng chết. Nhưng ông thật sự đáng chết sao? Hai tháng sau khi những tấm hình kia được công bố, người ta phát hiện Carter chết trong ô tô của ông. Ông truyền khí thải của ô tô vào trong xe, chết vì ngạt thở. Mọi người tìm được trong ô tô một tờ giấy. Trên đó viết: 'Thật sự, thật sự xin lỗi mọi người, sự đau khổ của cuộc sống đã vượt xa mức độ của niềm vui.' Sau đó, dư luận lắng xuống, dường như ông đã dùng tính mạng của mình để chuộc tội, trả hết tất cả những gì ông nợ cô gái kia. Cộng sự của ông khóc ầm lên, trong bộ phim phóng sự, ông ta nghẹn ngào nói: “Các người vốn không biết những tấm ảnh kia chỉ là vẻ bề ngoài, các người chỉ nhìn thấy những tấm hình thôi. Các người không biết tôi và Carter đã rất nghiêm túc đứng trong trại dân tị nạn, khắp nơi đều là cái chết, khắp nơi đều là nạn đói. Kền kền nhiều như vậy, con nào cũng đang đợi có người chết đi, chúng tôi đuổi một con đi thì con khác lại đến, đuổi mười con thì có trăm con khác. Chúng tôi có thể ngăn cản cái chết sao? Chúng tôi không thể! Carter chụp xong tấm hình rồi đứng trông coi cô gái đó, không để kền kền ăn cô ấy, anh ấy trông coi 20 phút cũng khóc suốt 20 phút. Anh ấy có thể ngăn cản được điều gì?” Chiến tranh là vòng quay vận mệnh cực lớn và rất vô tình, đè nát những vật cản, đè chết vô số tính mạng. Nếu như trên đời thực sự có người khổng lồ ngăn cản vòng xoay kia chuyển động thì nhân loại mới được giải thoát. Tiếc nuối lớn nhất chính là trên đời này không có người khổng lồ mà chỉ có vô số người bình thường giống như Carter. Là Tiết Định, là Kiều Khải. Trên đời này, có vô số phóng viên chiến trường đến từ các quốc gia khác nhau với màu da khác nhau. Không ai trong số bọn họ có thể ngăn cản chiến tranh, không thể tự mình giả vờ làm người khổng lồ. Dùng cơ thể đi cứu vớt nhân loại sao? Bọn họ đã mạo hiểm tính mạng, vì nhân loại mà chụp lại chân tướng chiến tranh xấu xí, có thể bảo vệ bản thân đã đáng quý lắm rồi. Những người an toàn ngồi ở nơi xa xôi dưới ánh đèn có tư cách gì bắt bọn họ phải trả giá thêm nữa… thậm chí phải trả giá bằng cả tính mạng của họ. Ngày đó, Tiết Định tốt nghiệp, anh được lên bục giảng đọc diễn văn với tư cách sinh viên ưu tú. Cuối cùng, trong buổi diễn thuyết anh đã nói thế này: “Tôi là một phóng viên chiến trường, cũng là một chiến sĩ. Tôi không có tài năng xuất sắc hay năng lực hơn người. Tôi không có cách nào dùng lợi ích của bản thân để ngăn cản mình nhìn thấy sự hi sinh và đổ máu, nhưng sứ mệnh duy nhất của tôi là phô bày những chân tướng khó coi ra cho người đời. Vì hoàn thành sứ mệnh này, tôi phải sống sót.” Vì hoàn thành sứ mệnh này, anh và bọn họ phải sống sót. Bọn họ không nên cứu người, không nên nhúng tay vào công việc của quân đội. Việc duy nhất họ có thể làm là bảo vệ chính mình, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh. Vì sứ mệnh này. Anh và Kiều Khải đứng dậy. “Thật xin lỗi, cảnh cứu người này chúng tôi không hợp tác được, cũng không thể hợp tác.” Bởi vì trên đời này còn có rất nhiều Carter khác, bọn họ không những vô tội mà còn vô cùng vinh quang. Cho dù bọn họ thấy cái chết và sự hi sinh thì cũng chỉ có thể dùng máy ảnh chụp lại những khung cảnh đó, đối với bọn họ cũng là vinh quang rồi. Bởi vì mọi người mới nhìn thấy những cảnh kia, dùng máu thịt của thân thể để hoàn thành hành động vĩ đại của người khổng lồ. Chỉ có như vậy, chiến tranh mới có khả năng chấm dứt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]